Trước đó lão Ngũ còn nghỉ ngờ là Giang Siêu không thể bảo vệ được Mộ Dung Cung. Ông ta nào ngờ kết quả sẽ là thế này.
Dù là ông ta đi vào thì cũng không thể giải quyết xong chuyện trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao đại nhân nhà mình lại muốn dẫn theo thăng nhãi kia. Chỉ cần có hẳn thì không có vấn đề nào là không giải quyết được.
Lúc này, Mộ Dung Cung sai đám người lão Ngũ nâng thi thể ra ngoài.
Khi nhìn thấy thi thể của Trịnh Tín và bốn gã tướng lãnh, trong mắt quân đội tây doanh tràn ngập chấn động và ngạc nhiên.
Mất đi tướng lãnh như mất đi chỗ dựa, quân đội tây doanh lập tức trở nên hoang mang lo sợ.
“Người đâu, dẫn người lên đây... Lúc này, Mộ Dung Cung. hô với bên cạnh.
Lập tức có binh lính đông doanh áp giải Trịnh Thế Kinh đi lên. Lúc này, thấy thi thể trên mặt đất, trong mắt Trịnh Thế Kinh tràn đầy vẻ chấn động và ngạc nhiên, còn có cả sợ hãi.
Hắn ta sợ tới mức xụi lơ trên đất, cả người run bần bật, phía dưới người ướt một mảng lớn.
Hắn ta rất sợ Giang Siêu và Mộ Dung Cung đột nhiên ra tay giết chết hẳn ta. Lúc nấy ở bên ngoài, hẳn ta còn đắc ý. nghĩ Mộ Dung Cung và Giang Siêu chỉ có một con đường chết.
Bây giờ xem ra là hẳn ta suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ có một con đường chết chính là hắn ta.
“Đừng giết ta, Mộ Dung đại nhân, ta biết sai rồi, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được!” Trịnh Thế Kinh dốc sức dập đầu nói với Mộ Dung Cung.
Hản ta của lúc này làm gì còn dáng vẻ của con cháu thế gia. Khi đối mặt với cái chết, hắn ta cực kì chật vật, không còn một chút mặt mũi nào.
“Được, nếu ngươi muốn sống thì không cần ta phải nói ngươi nên làm gì, không nên làm gì, đúng không? Ta hỏi ngươi, chuyện Trịnh Tín có ý định mưu phản có liên quan gì đến ngươi không? Nếu có liên quan thì...”
Mộ Dung Cung cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Trịnh Thế Kinh đang ngã ngồi dưới đất với giọng điệu mang theo tính dẫn đường.
“Ta nói! Ta nói ngay đây!” Nghe vậy, Trịnh Thế Kinh vội vàng hô với quân đội tây doanh: “Trịnh Tín có ý định mưu phản, muốn giết chết Mộ Dung đại nhân. May là ta tỉnh ngộ kịp thời, mới báo với Mộ Dung đại nhân lại đây bắt người.”
Nói đến đây, hẳn ta còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Mộ Dung Cung sai người kéo đi. Có những lời vừa rồi của Trịnh Thế Kinh là đủ để đặt tội cho Trịnh Tín rồi.
Ngay cả công tử nhà Trấn Quốc công cũng nói vậy thì có ai sẽ không tin. Đương nhiên, chỉ có đám binh lính mới tin, chứ đám tướng lãnh kia có hơn phân nửa đều biết nguyên nhân.
Chỉ là bọn họ bị kẹp ở giữa cũng khó xử, kết quả tốt nhất là bo bo giữ mình.
“Đại nhân, bọn ta đều bị Trịnh Tín lừa gạt, xin đại nhân xem rõ, bọn ta sẵn lòng nghe theo lệnh của đại nhân” Sáu gã tướng lãnh còn lại vội vàng quỳ xuống.
Những người còn lại trong tây doanh thấy sáu vị tướng lãnh quỳ xuống thì cũng quỳ xuống theo.
Bọn họ vốn chỉ làm việc theo lệnh. Tướng lãnh đứng đầu bên mình đã chết, đương nhiên là phải nghe lệnh vị quan có chức vị cao nhất châu phủ rồi, lại nói người ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của quân châu phủ.
“Tốt lắm, hợp nhất tây doanh và đông doanh, lập tức dời trại vào đông doanh, tiến hành đổi quân!” Mộ Dung Cung gật đầu.