Edit: bu cheems
Sau khi ăn cơm xong, Đường Khê không có việc gì làm, về phòng ngủ ngồi trên sofa chơi điện thoại.
Tần Kiêu lại vào phòng làm việc tiếp tục công chuyện.
Hơn 10 giờ, Đường Khê thấy hơi buồn ngủ, buông điện thoại xuống giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhớ tới hình như Tần Kiêu vẫn chưa soạn vali để mai đi công tác.
Trễ như vậy anh còn chưa xong việc, không biết phải bận đến mấy giờ, sáng mai bay lúc bảy rưỡi, hơn bốn giờ phải dậy, tổng lại cũng không ngủ được mấy tiếng, đợi anh làm xong việc rồi mới soạn hành lý, thời gian lại càng muộn hơn.
Muốn giúp anh ta soạn vali sao?
Quên đi, anh ta không thích mình đụng lung tung vào đồ của anh ta, giúp anh ta soạn vali cũng chưa chắc nhận lại được sắc mặt tốt gì, không nên rước bực vào người.
Đường Khê đưa tay tắt đèn phòng, để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Nhắm mắt lại mấy phút đồng hồ vẫn không ngủ được, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên lời mà thím hai nói với mình, nói Tần Kiêu gánh vác trọng trách trên vai, cả nhà đều dựa vào anh, anh liều mạng làm việc chính là vì để cho người trong nhà có thể sống một cuộc sống an nhàn sung sướng.
Bây giờ cô cũng coi như là người nhà họ Tần, ở biệt thự của Tần Kiêu, quẹt thẻ Tần Kiêu đưa, còn có mấy con cá sấu giá trị cả nửa căn nhà trong phòng thay đồ, nghĩ đến việc anh đang bận không có thời gian thu dọn hành lý mà còn không giúp đỡ, luôn cảm thấy áy náy trong lòng.
Đường Khê rối rắm một lát, vẫn bật đèn rồi xuống giường, đi vào phòng thay đồ.
Dù sao hiện tại cũng không ngủ được nữa, giúp anh sắp xếp một chút, coi như là giữ hình tượng vợ hiền của mình.
Sau khi kết hôn, cô mua cho Tần Kiêu không ít đồ, giày dép và đồ ngủ đều có, cô có thể không chạm vào quần áo cũ của anh, chỉ sắp xếp những thứ mình mua vào trong vali cho anh, nếu anh chê quần áo mình chọn, có thể sửa sang lại sau.
Đường Khê lấy một cái vali màu đen cỡ trung bình, bắt đầu thu dọn.
Lần này Tần Kiêu đi công tác 5 ngày, Đường Khê chọn 5 bộ vest, năm bộ đồ ngủ, hai bộ quần áo bình thường hàng ngày, hai bộ đồ thể thao,...
Tần Kiêu có hai đêm phải tham dự tiệc rượu thương mại, đồng hồ cũng phải đeo, khuy măng sét, kẹp cà vạt,...
Đường Khê nhìn thấy cái gì cũng muốn mặc lên cho Tần Kiêu, chẳng biết từ bao giờ vali đã quá tải, không chứa được nữa, cần phải đổi sang chiếc khác lớn hơn.
Nhưng mà đồ đạc thật sự quá nhiều, có thể để nhiều đồ như vậy, chỉ có cái vali màu hồng phấn lớn nhất của cô, Đường Khê đứng trước chiếc vali màu hồng phấn, ngón tay hơi nâng cằm lên một chút, có phần do dự.
Vali hồng lớn như vậy, Tần Kiêu chắc chắn không muốn dùng, nghĩ đến vẻ mặt chê bai của Tần Kiêu, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi, Đường Khê cũng nhíu mày theo.
Nhưng cô đi qua đi lại đến giờ cũng rất mệt mỏi, mắt cũng sắp mở không ra, muốn nhanh chóng lên giường đi ngủ, không còn tinh thần nghĩ xem phải chọn thứ gì, hơn nữa mỗi bộ vest phối với phụ kiện gì cô đều chọn lựa rồi bỏ vào trong túi nhỏ, lấy ra cũng rất bất tiện.
Đường Khê nhìn thời gian trên điện thoại, hơn 12 giờ.
Cứ như vậy đi.
Dù sao thì có dùng vali màu hồng hay không, Tần Kiêu cũng chê cô nhiều chuyện.
Cô nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vào chiếc vali lớn, đặt bên cạnh cửa phòng thay đồ, lấy điện thoại chụp gửi cho Tần Kiêu, nói cho anh biết mình đã soạn vali cho anh, để anh tự mình xem còn có thứ gì khác cần mang theo hay không.
Không đợi Tần Kiêu trả lời, liền trực tiếp buông điện thoại xuống ngủ.
Lần này vào giấc rất nhanh, dính vào gối liền mất đi ý thức.
*
Hôm sau Đường Khê bị tiếng báo thức gọi dậy, mơ mơ màng màng không mở mắt ra được, mắt nhắm mắt mở với tay tìm điện thoại ở đầu giường.
Hôm nay cô không có việc gì, không cần dậy sớm, đồng hồ báo thức là cô đặt cho Tần Kiêu, cô sợ Tần Kiêu đêm qua ngủ muộn, sáng sớm không dậy được, cố ý đặt báo thức lúc bốn rưỡi, đề phòng anh ngủ quên.
Bàn tay sờ lung tung bên gối hai cái, đột nhiên đụng phải một thứ ấm áp như da người, tay Đường Khê dừng lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Kiêu, "Anh tắt, em ngủ đi."
Đường Khê nghe lời rụt tay lại, ý thức được mình vừa đụng phải tay Tần Kiêu.
Cô buồn ngủ mở mắt ra một khe hở, thấy Tần Kiêu đã ăn mặc chỉnh tề, đứng bên giường, cầm điện thoại của cô trong tay, dường như đang đánh chữ.
Cô tò mò muốn biết anh đang làm gì với điện thoại của mình, nhưng mí mắt vừa mở ra là bắt đầu run lên.
Tần Kiêu nhìn cô cố gắng mở mắt, bộ dáng thất bại khi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ của mình, nhếch môi dưới, đặt điện thoại về chỗ cũ, thì thầm với cô: "Anh đi công tác đây."
"Trên đường chú ý an toàn, một mình ở bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân, em sẽ nhớ anh nhiều." Đường Khê chưa tỉnh ngủ, giọng nói dính dính vào nhau, giống như đang làm nũng.
Tần Kiêu dừng lại một lát, nói: "Được."
Anh nói xong vẫn đứng ở đầu giường không nhúc nhích.
Đường Khê trong ý thức mông lung cảm giác Tần Kiêu còn chưa đi, không thèm suy nghĩ, tất cả đều dựa vào thói quen hàng ngày ở chung với anh mà nói linh tinh, "Anh đi rồi cũng phải nhớ em nhé."
Tần Kiêu nghiêm túc nói: "Anh đi làm."
"Đi làm cũng có thể nhớ em mà, anh chỉ cần dùng một chút thời gian nghỉ để nhớ em là được, một chút thôi cũng được, em không tham lam."
Tần Kiêu mím môi không trả lời.
Đường Khê cũng không để ý đến câu trả lời của anh, tiếp tục nói: "Mấy ngày này em sẽ tập làm món gà hầm nước dừa thật ngon, thứ sáu tuần sau anh về, em nấu cho anh ăn, được không?"
Tần Kiêu rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng hồng của cô, cũng cô biết là cô mơ thật hay mơ giả, mắt còn chưa mở đã bắt đầu dỗ anh, hứa hẹn lịch trình tuần tới nữa.
"Có được không?"
Cô lại bắt đầu nũng nịu.
Tần Kiêu nói: "Được."
Đường Khê nhận được câu trả lời của anh, quấn chăn trở mình, bắt đầu gắt ngủ, "Phiền quá, để em ngủ."
Tần Kiêu: "..."
*
Tần Kiêu đẩy chiếc vali màu hồng khổng lồ mà Đường Khê chuẩn bị cho anh ra cửa, tài xế Tiểu Trương thấy anh đi ra, trong nháy mắt liền bị chiếc vali hấp dẫn, giật mình khó tin vài giây, suýt nữa thì quên không đón lấy vali cho ông chủ.
Đến khi Tần Kiêu đi tới trước cốp xe, tự mình mở cốp xe ra, anh ta mới lấy lại tinh thần, chạy tới muốn khiêng vali vào cốp xe.
Vừa cúi người, tay còn chưa đụng tới vali, đã nghe Tần tổng lạnh lùng ngăn lại, "Đừng đụng vào."
Tài xế sợ hết hồn, rụt tay lại, xoa xoa tay, có chút luống cuống nói: "Tần tổng, tôi giúp ngài khiêng cái vali lên."
Tần Kiêu kéo cái vali sang bên phải mình, phòng ngừa tài xế đụng phải, lạnh lùng nói: "Tôi tự khiêng."
Tài xế thấy anh giống như đang giấu bảo bối trong vali, không cho động vào, cũng không dám tới gần, lui về phía sau hai bước, nhìn tổng giám đốc Tần cao lớn anh tuấn cẩn thận bỏ chiếc vali màu hồng vào cốp xe.
Cũng may cái vali kia đủ lớn, tuy rằng là màu hồng phấn, cũng không mất đi hình tượng uy mãnh của Tần tổng.
Chỉ là mang theo vali lớn như vậy, chắc chắn là đi công tác, chứ không phải chuyển nhà nhỉ?
Tài xế hơi nghi ngờ rằng mình nghe nhầm lịch trình, chẳng lẽ là bởi vì hôm qua Tần tổng và vợ giận dỗi, cho nên hôm nay không phải đến sân bay, mà là bị vợ đuổi ra khỏi nhà, muốn chuyển đồ đến căn hộ cạnh công ty?
Sau khi hai người lên xe, tài xế lo lắng hỏi lại: "Tần tổng, bây giờ chúng ta đi sân bay phải không?"
Tần Kiêu không có giọng điệu gì ừ một tiếng.
Tài xế không dám hỏi thêm nữa, khởi động xe, vững vàng đi vào đường chính.
Khi chờ chiếc đèn giao thông đầu tiên, tài xế đột nhiên nghe thấy Tần tổng ở phía sau mở miệng, "Cái vali là của Đường Khê."
Tài xế phản ứng một chút, mỉm cười khen ngợi: "Vali của phu nhân thật đẹp."
Tần Kiêu: "Đường Khê giúp tôi sắp xếp quần áo."
Tài xế: "Phu nhân chu đáo quá."
Tần Kiêu: "Có phải phụ nữ đều kỹ tính vậy không, đi có mấy ngày thôi, ngay cả mấy cái như kẹp cà vạt cũng phải mang theo."
Tài xế: "..."
Anh vốn tưởng rằng Tần tổng cao ngạo lạnh lùng muốn giải thích vì sao anh ta lại dùng cái vali màu hồng nhạt rất không cool chút nào này.
Nghe xong liền cảm thấy không bình thường, giọng điệu của Tần tổng sao còn có chút đắc ý, đây là đang khoe ân ái đấy à?
Tài xế lộ ra một nụ cười ngượng ngùng mà không mất lễ phép, "Tần tổng, cái này tôi cũng không biết, tôi còn chưa kết hôn mà."
Tần Kiêu ừ một tiếng, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại, cằm khẽ nâng lên, sắc mặt kiêu ngạo như muốn nói cậu không có vợ thì làm sao hiểu được.
Tài xế: "..."
Đột nhiên rất là uất ức.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước sân bay, Lý Anh đã chờ trước ở đó, thấy xe đến liền nghênh đón mở cửa xe cho Tần Kiêu.
Sau khi tài xế xuống xe, đi vòng ra sau cốp xe đứng không nhúc nhích, Lý Anh liếc anh ta một cái, dặn dò: "Lấy vali của Tần tổng xuống."
Tài xế nhìn về phía Tần tổng mới chỉ bước một chân ra khỏi xe, xin chỉ thị của anh.
Tần Kiêu từ trên xe xuống, nhấc chân đi về phía sau.
Tài xế biết là anh muốn tự mình lấy, chủ động lùi lại một bước để nhường chỗ cho anh.
Lý Anh đi theo phía sau Tần Kiêu, nhìn thấy ông chủ của mình lấy từ trong cốp xe ra một chiếc vali màu hồng thật lớn, khuôn mặt vô cảm đã từng được rèn luyện qua mấy năm ở trên thương trường giờ đây lại xẹt qua một tia kinh ngạc.
Anh ta đi theo ông chủ đã nhiều năm nay, bình thường đi công tác ông chủ đều chỉ mang một chiếc vali nhỏ màu đen, sao lần này lại đột nhiên mang nhiều đồ như vậy, còn mang cả vali màu hồng.
Nhưng ngay lập tức nghĩ rằng ông chủ bây giờ đã kết hôn, buổi sáng còn từ biệt thự tân hôn đến, đoán ngay chiếc vali này là của bà chủ.
Tần Kiêu nhìn lướt qua anh ta một cái, thản nhiên nói: "Vali của Đường Khê."
Quả nhiên.
Lý Anh cười muốn đỡ lấy vali.
Tần Kiêu trực tiếp đẩy vali đi về phía trước, lên giọng thêm vài phần, "Vali của Đường Khê."
Trong nháy mắt, Lý Anh nghe ra sự khác biệt giữa hai tiếng 'Vali của Đường Khê'.
Lần đầu tiên nói cho anh biết, cái vali màu hồng con gái này là của Đường Khê.
Lần thứ hai cảnh cáo anh, vali của Đường Khê thì anh không thể chạm vào.
Lý Anh lặng lẽ đi theo sau lưng ông chủ của mình, nhìn ông chủ đẩy chiếc vali đằng trước, có người đi qua liền không chút biến sắc kéo sát lại mình.
Lý Anh không nhịn được oán thầm, thật không có cần thiết, ông chủ, không ai cướp vali của ngài cả.
'Vali của Đường Khê' cuối cùng vẫn bị người khác chạm vào, bởi vì kích thước lớn lại còn thừa cân, không thể mang theo lên máy bay, cần phải làm thủ tục ký gửi.
Lúc nhân viên sân bay kéo vali đi, Lý Anh thấy ông chủ hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt xa xăm nhìn chiếc vali biến mất khỏi tầm mắt, không hiểu sao cảm thấy trong lòng ông chủ có một chút tủi thân.
'Vali của Đường Khê' của anh bị kéo đi mất rồi.
Lý Anh an ủi anh, "Thừa cân, chỉ có thể ký gửi, những cái vali khác nặng như vậy đều phải ký gửi."
"Đường Khê soạn vali cho tôi." Tần Kiêu quay đầu lại nhìn anh ta một cái, nhíu mày, giọng điệu thờ ơ nói: "Phối cho tôi rất nhiều bộ quần áo, không biết mua từ khi nào, tôi đều chưa thấy bao giờ."
Lý Anh: "..."
Anh ta đúng là lo nghĩ không đâu, tự mình đập đá vào chân mình, một tên độc thân lại đi nghĩ ông chủ tủi thân, anh ta mới là người phải tủi thân mới đúng, cái đuôi của ông chủ nhà anh vẫy muốn lên trời luôn rồi.