Phòng làm việc của Tần Kiêu nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, sau khi lên thang máy đi qua khu vực của ban thư ký, bên trong cùng chính là văn phòng tổng giám đốc.
Đường Khê đi theo Lý Anh đến trước cửa phòng làm việc, gõ cửa hai lần, nghe Tần Kiêu nói vọng ra, Lý Anh đẩy cửa vào, ra hiệu mời Đường Khê.
Đường Khê đi vào, thấy Tần Kiêu ngồi sau bàn làm việc, đuôi mắt hơi rũ xuống, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, ngón tay thon dài cầm lấy cây bút, viết gì đó lên tài liệu trước mặt, trong văn phòng nghiêm túc vang lên tiếng xột xoạt ma sát giữa đầu bút và giấy.
Lúc Đường Khê đi lên đã được Lý Anh nhắc qua, nói anh đang bận, không lên tiếng quấy rầy anh, tự mình đi tới bên sofa, sửa sang lại váy, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Trong văn phòng đều là tiếng viết chữ, kéo dài vài phút.
Tần Kiêu khẽ nhấc mắt lên, cất cây bút đi, thoáng nhìn thấy dáng vẻ đoan trang của cô ngồi trên sofa, cứ yên lặng ngồi như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất đối diện, mím môi, một câu cũng không nói.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu nâu, váy dài qua đầu gối, da thịt trắng nõn dưới bắp chân như ẩn như hiện, mái tóc dài xõa tung phía sau, trên tai đeo một chiếc khuyên mặt ngọc trai nhỏ nhắn óng ánh dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất, xinh đẹp dịu dàng.
Nhận ra ánh mắt của anh, Đường Khê nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Tần Kiêu, nhẹ nhàng cười, "Xong việc chưa?"
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Chưa."
Anh cúi đầu, tiếp tục công việc.
Anh mở một tài liệu ra, công việc hôm nay không phải quá bận, nhưng cũng không thể lãng phí thời gian, thật sự phải xử lý công việc.
Đường Khê đột nhiên đứng lên, nhẹ nói: "Có thể ăn cơm xong rồi lại làm việc không?"
Tần Kiêu ngẩng đầu lên, ngón tay gõ trên mặt bàn, rất nghiêm túc nói: "Anh đang làm việc."
"Em đói." Giọng nói Đường Khê rất nhỏ, mang theo chút nũng nịu, "Sáng dậy em chưa ăn sáng."
Tần Kiêu nhíu mày, "Trong phòng bếp có để lại đồ ăn cho em mà? Em không ăn?"
Đường Khê cúi đầu, vẻ mặt có lỗi nói: "Tối qua em nói sai, trong lòng thấy áy náy, không muốn ăn."
Tần Kiêu nghe cô nhắc tới tối hôm qua, ánh mắt lóe lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Đường Khê." Giọng anh lạnh lùng cứng rắn gọi tên cô.
Đường Khê dạ một tiếng, cúi đầu, mi mắt rũ xuống, biểu cảm rất oan ức.
Tần Kiêu không biết cô đang oan ức cái gì.
Tối hôm qua người bị từ chối, cả đêm không ngủ là anh, nếu thật sự có một chút áy náy nào là thật trong miệng cô, cô cũng sẽ không ngủ ngon đến vậy.
Anh giơ tay, bấm vào điện thoại nội bộ, "Mang cơm trưa lên."
Đường Khê mím môi nhịn cười.
Tần Kiêu cúp điện thoại, liếc thấy khóe môi cô nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Đường Khê hơi nghiêng người sang, nhấc chân đi đến trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn xa xăm, đổi chủ đề, "Nơi này rất đẹp, lúc làm việc mệt mỏi anh có đứng đây ngắm cảnh thư giãn đầu óc không?"
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Không."
Đường Khê: "..."
Không phải là tất cả tổng giám đốc trong phim đều đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng cao nhất, mắt nhìn xa xăm, cảm nhận sự vượt trội của mình khi đứng trên đỉnh kim tự tháp sao?
Đường Khê: "Vậy lúc anh mệt thì thư giãn thế nào?"
Tần Kiêu: "Đi ngủ."
Đường Khê nghe được câu trả lời này, sửng sốt một chút, mắt nhìn anh mấy giây, gương mặt anh mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, chỉ là bởi vì ráng chống đỡ, đường nét cương nghị, mới dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ vẻ mệt mỏi kia.
Câu trả lời này của anh có thể không phải để trả lời cô cho có lệ, mà là sự thật.
Phòng làm việc của Tần Kiêu có khu vực nghỉ ngơi ăn uống, đầu bếp nhanh chóng đẩy xe thức ăn vào.
Đường Khê và Tần Kiêu ngồi đối diện nhau, nhân viên bày từng món lên bàn ăn.
"Tần tổng, phu nhân, xin hỏi hai người uống gì?"
Trên chiếc xe thứ hai bày hai hàng đồ uống, bởi vì là mùa hè nên phòng bếp đều chuẩn bị đồ uống lạnh, bình thường Tần tổng ăn trưa một mình bọn họ không chuẩn bị đồ uống, vì anh chỉ uống nước lọc.
Hôm nay vợ Tần tổng đến, tin tức lan truyền khắp công ty rằng vợ Tần tổng vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi cũng nhỏ, các cô gái đều thích uống các loại đồ uống, bọn họ lại không biết khẩu vị của cô cho nên mang lên mỗi loại một cốc.
Đường Khê không suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu lên nhìn đầu bếp nói: "Nước cam, cảm ơn."
"Cho hỏi cô muốn ăn kem vị gì?"
"Dâu tây, cảm ơn."
Đầu bếp đặt đồ uống và kem tới trước mặt Đường Khê rồi đẩy xe đồ ăn ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại Đường Khê và Tần Kiêu.
Đường Khê cầm thìa, múc một miếng kem bỏ vào miệng, đột nhiên nghe thấy Tần Kiêu nói: "Em không ăn được kem."
"Tại sao?"
Tần Kiêu nheo mắt lại nhìn Đường Khê, "Em ăn được?"
Đường Khê đối mặt với đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh, đột nhiên nhớ lại đêm hôm trước, mình lừa anh chuyện đến ngày, cảm thấy chột dạ trong lòng.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời của anh, gật đầu lung tung, "Ăn được."
Tần Kiêu im lặng một lát, nói: "Con gái phải chú ý một chút."
Anh chỉ nghĩ rằng cô thèm ăn, với tay sang lấy kem của cô đi.
Đường Khê vừa mới hỏi tại sao quá nhanh, sợ anh phát hiện ra, chỉ có thể tiếp tục nói dối, "Ăn được, em khỏe rồi."
Tần Kiêu: "Khỏe rồi?"
"Ừm."
Đường Khê gật gật đầu.
Cô thấy hơi khát nước, kem đã bị anh lấy đi, chỉ còn lại nước cam trong tay, cô cúi đầu, uống một ngụm nước cam.
Không biết Tần Kiêu đang suy nghĩ gì, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
Đường Khê bị anh nhìn chằm chằm đến mức phải cúi mặt thấp hơn.
"Khỏe từ bao giờ?" Ánh mắt Tần Kiêu rời khỏi người cô, nhìn đi nơi khác, có lẽ chính anh cũng có chút xấu hổ.
Đối với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, ban ngày ban mặt ngồi nghiêm túc để thảo luận về vấn đề này cũng khá ngượng ngùng.
Trong phòng làm việc yên tĩnh quỷ dị vài giây, Đường Khê ho nhẹ một tiếng, hai má hơi nóng, "Hôm qua, khỏe từ hôm qua."
"À."
Tần Kiêu lại im lặng, Đường Khê chột dạ, không dám nói lời nào.
Cô vốn là tới để dỗ người chuyện hôm qua, không để cục tức càng lúc càng lớn.
Một lát sau, Đường Khê thấy Tần Kiêu cầm điện thoại, Đường Khê liếc mắt không thấy trên màn hình hiện cái gì, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay anh vạch tới vạch lui trên màn hình.
Cô bối rối nghĩ nếu lát nữa bị vạch trần thì phải giải thích thế nào.
Tần Kiêu nghiêm túc xem điện thoại một lúc, sau đó nhấn nút tắt màn hình để sang một bên.
Đường Khê nâng mí mắt lên, vẫn không biết anh đang tra cái gì, trong đầu nghĩ ngợi, cánh tay Tần Kiêu lại duỗi tới.
"Phải sau 3-7 ngày mới được ăn đồ lạnh, hôm qua vừa hết, không được ăn đồ quá lạnh." Ngón tay anh gõ gõ trên chiếc cốc thủy tinh, "Nước đá."
Đường Khê sửng sốt một chút, nhìn anh cầm cốc nước cam đi mới bắt đầu phản ứng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là tra xem sau khi đến ngày bao lâu thì mới được ăn đồ lạnh, cô còn tưởng anh phát hiện ra gì đó.
Tần Kiêu nghe thấy tiếng thở ra của cô, ánh mắt nhạy bén quét tới.
Đường Khê hời hợt nở nụ cười, "Nhìn em làm gì vậy?"
Tần Kiêu thu hồi tầm mắt, cười lạnh một tiếng.
Đường Khê: "..."
Cứu mạng, cái kiểu chế giễu khinh bỉ này của anh, rốt cuộc có phát hiện ra chuyện cô lừa anh không vậy.
Hơn nữa dựa theo chu kỳ bình thường của cô, đại khái còn một tuần nữa.
Nếu anh thật sự định sau này lúc không đi công tác đều về nhà thường xuyên, thì chuyện cô lừa anh này rất dễ bị phát hiện.
Cô suy nghĩ một lúc, trong đầu lóe lên, mặt dày hỏi: "Tại sao lại 3-7 ngày nữa, hôm qua em đã hết rồi, hôm nay không được ăn sao?"
Tần Kiêu cau mày, không biết nói gì: "Em hỏi anh?"
Đường Khê vỗ vỗ hai má hơi hồng, "Là anh nói em không được ăn, từ bé đến giờ em vẫn ăn ngay sau khi hết."
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Sau này không được vậy nữa."
"Tại sao?" Đường Khê hỏi với vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, ngón tay từng chút từng chút với về phía cốc kem kia.
Tần Kiêu đưa tay ra giữ chặt bàn tay không đứng đắn của cô, nét mặt có chút bất đắc dĩ, giọng nói rất nhỏ, "Dễ bị lạnh bụng, không đều."
Cuối cùng Đường Khê cũng nghe được thứ mình muốn nghe, đè nén khóe môi nhếch lên, hơi sợ hãi nói: "Nghiêm trọng vậy sao? Lần nào em cũng ăn."
Tần Kiêu cau mày, lạnh lùng nói: "Sợ mà em còn cười."
Đường Khê: "..."
Hai tay cô che mặt, nằm sấp trên bàn ăn, che mặt kín mít, không cho anh nhìn, "Làm sao bây giờ, lần nào em cũng ăn, bảo sao mỗi lần đến cũng... không đều."
"..."
Tần Kiêu trầm ngâm một lát, nói: "Ăn cơm trước, việc này nói sau."
Đường Khê à một tiếng, đưa tay gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của anh."
Tần Kiêu ngước mắt nhìn cô, cô cười với anh một cái.
Tần Kiêu không nói gì, cúi đầu ăn miếng thịt kia.
Ăn trưa xong, Đường Khê tựa vào ghế, nói: "Tần Kiêu, giờ nghỉ trưa anh có ngủ không?"
Tần Kiêu có một tiếng.
Đường Khê nói: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, em không ở đây phiền anh làm việc nữa."
Tần Kiêu mím môi không nói gì, Đường Khê cho rằng anh đồng ý, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Vừa đi tới bên cửa, liền thấy Tần Kiêu cũng cầm áo khoác đi theo.
Đường Khê cho rằng anh muốn tiễn cô, "Không cần anh tiễn, anh nghỉ ngơi đi, em tự tìm được đường."
Tần Kiêu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Không phải tiễn em, anh về nhà."
Đường Khê: "Bây giờ anh về sao?"
Ánh mắt Tần Kiêu trầm xuống.
Đường Khê vội vàng nói: "Ý em là, không phải anh rất bận sao?"
Tần Kiêu nhìn cô nói: "Anh cũng có thể không bận."
Đường Khê: "..."
Được rồi, công ty là của anh, anh nói cái gì thì chính là cái đó.
Cả ban thư ký biết ông chủ chỉ làm nửa ngày rồi tan tầm, đều kinh ngạc nhìn Đường Khê.
Không hổ danh là bà chủ, có thể khiến ông chủ tan làm sớm như vậy.
Nghe nói hôm qua ông chủ tan làm sớm cũng là để về nhà với vợ.
Đường Khê đi ngang qua khu vực văn phòng bên ngoài, nhận thấy ánh mắt bốn phía đều rơi trên người mình, cũng đoán được họ nghĩ gì.
Chắc chắn là nghĩ cô cố tình tới đây để gọi Tần Kiêu về nhà.
Cô quay đầu lại nhìn Tần Kiêu không nhanh không chậm đi theo phía sau mình, chọc chọc bả vai anh, "Đi nhanh lên, anh đi trước đi."
Tần Kiêu nhìn thấy tai cô đỏ ửng, khóe môi cong lên cực nhẹ, không nói gì, bước nhanh hơn.
Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, giờ nghỉ trưa, trong sảnh lớn tầng một có khá nhiều người, rất nhiều người trong tay còn cầm theo cà phê trà sữa, nhìn thấy Tần Kiêu, cũng mặc kệ vị tổng giám đốc công ty này có nhận ra mình hay không, đều vội vàng quay đầu lảng tránh, sợ bị nhìn thấy, nhưng lại không kìm được ánh mắt tò mò nhìn về phía Đường Khê.
Tần Kiêu dẫn Đường Khê đi tới trước cửa đại sảnh, đột nhiên nắm lấy tay Đường Khê quay lại.
Đường Khê khó hiểu đi theo bước chân của anh đến trước quầy lễ tân.
Mấy cô gái trẻ ở quầy lễ tân vừa ngồi xuống, thấy anh quay lại, vội vàng đứng dậy một lần nữa.
"Tần tổng."
Tần Kiêu quay mặt sang nhìn về phía Đường Khê nhưng lời nói lại hướng tới quầy lễ tân, "Đây là vợ tôi."
Lễ tân đã sớm biết vị này là vợ Tần tổng, cũng vì trước đó ngăn Đường Khê lại mà nơm nớp lo sợ rất lâu, nghe vậy vội vàng xin lỗi với Đường Khê.
Đường Khê hơi giật mình, không nghĩ tới anh dẫn cô quay lại là để nói cái này.
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp như những đóa hoa nở rộ giữa ngày hè.