Sau khi Lý Anh đọc được tin nhắn trả lời của bà chủ, thở phào nhẹ nhõm.
Sức khỏe tốt, không có bệnh gì thì tốt.
Nếu như có bệnh gì, xảy ra chuyện, không thể dễ dàng khai báo với bà chủ được.
Ánh mắt anh ta dời từ điện thoại về phía ông chủ đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.
Tần Kiêu hờ hững nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, ngón tay thon dài đặt trên con chuột, thỉnh thoảng click một cái.
Nhìn từ bên ngoài thì giống như là đang xử lý mấy trăm nghìn cái dự án công việc.
Nhưng chỉ có Lý Anh là hiểu ông chủ của mình nhất, khả năng cao là màn hình của anh đang hiển thị mấy cái kết quả tìm kiếm như xác suất phát bệnh của đàn ông trên 60 tuổi bị yếu tim, người mắc chứng tụ máu não bị dọa chết khiếp có làm sao không.
Khi anh ta từ tập đoàn Đường thị về để báo cáo với ông chủ cảnh anh ta 'hổ báo cáo chồn' trước mặt chủ tịch tập đoàn Đường thị, bạn của ông chủ là Quý Chính Sâm cũng có mặt ở đó.
Bởi vì quan hệ tốt với ông chủ, lúc báo cáo chuyện này không giấu diếm anh ta.
Đối phương tò mò vì sao ông chủ lại đột nhiên đe dọa chính cha vợ mình, ông chủ nhìn ngoài như không thèm quan tâm nhưng rõ ràng là đang phát cơm chó.
Nói người nhà họ Đường bắt nạt vợ anh, anh muốn tự mình cảnh cáo cha vợ mình một chút, nhưng vợ anh nghĩ con rể mắng thẳng vào mặt cha vợ thế thì sẽ bị người ngoài nói ra nói vào là không tôn trọng người lớn.
Quan trọng là anh nhấn mạnh chuyện anh muốn cảnh cáo cha vợ nhưng thứ mà vợ anh lo lắng không phải là cha vợ, mà là thanh danh của anh.
Cho nên anh giao chuyện này cho Lý Anh làm.
Quý Chính Sâm bất ngờ không kịp đề phòng bị anh nhét cơm chó đầy miệng, sau đó cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, thoạt nhìn rất thân thiện nhắc nhở ông chủ, chẳng may ông ta mắc một số bệnh, dây thần kinh bị kích thích, sau đó tức giận, dễ làm bệnh nặng thêm, thậm chí còn mất mạng như chơi.
Ông chủ lúc ấy mặt không đổi sắc, chờ Quý Chính Sâm đi rồi, liền mở máy tính, mím môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình, ngồi đến tận bây giờ.
Là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh ông chủ, anh ta nhanh chóng nhận ra được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sứ mệnh này cũng là do anh ta gánh, thế là anh ta tự giải quyết, nhắn tin dò hỏi bà chủ.
Sớm muộn gì bà chủ cũng biết chuyện này.
Không che giấu nổi.
Nhận thấy ánh mắt của Lý Anh, Tần Kiêu vén mí mắt lên, lạnh nhạt nói: "Nói."
Lý Anh không vòng vo tam quốc, trực tiếp thẳng thắn, "Tần tổng, theo như tôi được biết, Đường Hưng Xương tạm thời không có tiền sử bệnh."
Ánh mắt Tần Kiêu khẽ động, biểu cảm trên mặt hơi cứng lại, "Cậu nhắn tin cho Đường Khê."
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Lý Anh vội vàng nói: "Đúng vậy, Tần tổng, phu nhân chỉ nói Đường Hưng Xương không có bệnh, ngoài ra không nói gì khác, có vẻ như cô ấy cũng đồng ý với cách làm của ngài, dù sao ở trong lòng phu nhân, ngài vẫn quan trọng hơn so với Đường Hưng Xương."
Lý Anh nhặt những từ nghe êm tai để nói.
Tần Kiêu thu hồi ánh mắt từ trên người anh ta, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lý Anh: "..."
Có thể khiêm tốn chút được không, chẳng hiểu sao một ông chồng vừa kết hôn mấy tháng, mặt mới nhìn được có mấy lần mà lại tự tin mình quan trọng hơn người ở cùng người ta hơn hai mươi năm.
Lý Anh tiếp tục nịnh hót, "Phu nhân không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, chắc là muốn tự mình hỏi ngài, dù sao ngài cũng bận rộn công việc cả ngày, thời gian nói chuyện với cô ấy không nhiều, phu nhân lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, da mặt mỏng, lúc muốn nói chuyện với ngài cũng ngại tìm cớ."
Chồng sai trợ lý đến sỉ nhục ba mình, đe dọa rút vốn, giữa hai vợ chồng thì chuyện này khá là nghiêm trọng, Lý Anh nghĩ ở tình huống bình thường, Đường Khê nhất định phải tìm Tần Kiêu để hỏi một chút, về phần có phải cố tình tìm cớ nói chuyện với Tần Kiêu hay không thì Lý Anh không biết.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là ông chủ thích nghe là được.
Dứt lời, Lý Anh thấy ông chủ nhíu mày, trong lòng hơi hồi hộp một chút, xong rồi, tâng bốc hơi quá à?
Trong văn phòng trầm mặc một lát, ngón tay Tần Kiêu gõ gõ lên bàn, dặn dò Lý Anh, "Hoãn cuộc họp một tiếng nữa đến sáng mai."
Đây là để dành ra thời gian cho bà chủ đến tìm anh trò chuyện.
"Được, Tần tổng."
Tần Kiêu cầm điện thoại lên, mở khung chat với Đường Khê ra, bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Anh liếc nhìn Lý Anh, nói: "Đi ra ngoài đi."
Lý Anh: "Vâng."
*
Đến khi Đường Khê biết được lý do tại sao thì đã là một tiếng sau, ba cô gọi điện để nói lại sự việc, nói Đường Miểu đã biết sai rồi, muốn gặp để xin lỗi cô trực tiếp.
Đường Khê từ chối, cô không cần lời xin lỗi của Đường Miểu, cũng không thể chấp nhận lời xin lỗi của Đường Miểu.
Đường Hưng Xương thở dài qua điện thoại, "Chuyện lần này là em gái con sai, ba đã thay con dạy dỗ nó."
Đường Khê thờ ơ ừ một tiếng.
Đường Hưng Xương: "Còn về chuyện rút vốn bên Tần Kiêu..."
"Chuyện làm ăn của anh ấy con chưa bao giờ hỏi." Không đợi Đường Hưng Xương nói xong, Đường Khê liền ngắt lời ông ta, "Ba có thể tự mình nói chuyện với anh ấy."
Đường Hưng Xương: "Tiểu Khê, từ nhỏ em gái con đã không biết ăn nói, con cũng biết, nó bị thằng nhóc nhà họ Tống kia mê muội, chỉ cần là chuyện liên quan đến thằng nhóc kia nó đều rất dễ xúc động, bây giờ nó cũng biết sai rồi, cứ khóc trong phòng, con có thể nể mặt ba tha lỗi cho nó lần này được không."
Đường Khê nhẹ nhàng nói: "Ba, tính tình Tần Kiêu không tốt, ba cũng biết đấy, ba có thể tha cho đứa còn gái còn lại này của ba không, đừng làm khó con nữa, không có chuyện gì thì con cúp đây, con đang đi làm."
Vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp suy nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Đường Hưng Xương, Tô Chi đã cười hì hì sấn lại gần, nói: "Oa, Tần Kiêu thật sự sai người đến tìm ba cậu để trút giận thay cậu, định rút vốn khỏi Đường thị."
Lúc Đường Khê nghe điện thoại, Tô Chi ngồi ngay bên cạnh, đại khái là nói cái gì cũng nghe thấy, sợ Đường Khê đau lòng ba mình, còn cố tình nói với giọng điệu rất khoa trương để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.
Đường Khê cười, "Chắc chỉ dọa ông ấy một chút thôi, trợ lý của Tần Kiêu vừa mới nhắn tin cho mình, hỏi sức khỏe ba mình thế nào, phỏng chừng là thật sự sợ người ta tức đến chết."
Tô Chi nói: "Làm sao cậu biết là chỉ dọa thôi, không phải rút vốn thật."
Đường Khê bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm, "Đoán."
Với tính cách này của Tần Kiêu, nếu thật sự rút vốn thì sẽ không để Lý Anh tự đi.
Tô Chi chậc một tiếng, "Xem ra cậu cũng hiểu rõ chồng cậu thật nhỉ, sao bảo không thân?"
Đường Khê trừng mắt nhìn, "Hết cách rồi, ai bảo mình trời sinh đã thông minh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người khác nghĩ gì."
Tô Chi khinh bỉ nói: "Cậu ở đây tự luyến, chồng cậu có biết không?"
Đường Khê lắc đầu, "Không thân nên không biết anh ta có biết hay không."
Tô Chi: "..."
Tô Chi hai tay chống cằm, nhìn Đường Khê nói: "Hôm qua mình mới nói chồng cậu là bạch mã hoàng tử ý, tự nhiên mình vừa nghĩ ra được một từ khác hình dung đúng hơn."
"Từ gì?" Đường Khê hỏi.
"Hiệp sĩ đen, mình thấy anh ta giống như hiệp sĩ đen của cậu, âm thầm bảo vệ, ngay sau khi nhìn thấy cậu bị bắt nạt liền lập lức xông lên đấu tranh thay cậu, đây không phải hiệp sĩ đen thì là gì?"
"Hiệp sĩ đen." Đường Khê lặp lại ba chữ này, lắc đầu cười khẽ, "Cậu xem hơi nhiều phim rồi đấy."
Đường Khê cúi đầu mở máy tính ra, chuẩn bị sửa mấy tấm hình để đổi chủ đề.
Ánh mắt quét qua điện thoại đặt bên cạnh, ngón tay giật giật, nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Tần Kiêu để hỏi một chút hay không.
Cô cầm điện thoại lên, ấn mở Wechat, rồi lại đặt xuống.
Tần Kiêu làm việc có chừng mực và suy nghĩ của riêng mình, không cần cô phải hỏi.
Cho đến giờ tan tầm, Đường Khê vẫn đang ngồi sửa ảnh.
"Tối nay văn phòng mình tụ tập ăn uống một bữa được không, dạo này mọi người đều rất vất vả." Tô Chi đi tới hỏi.
"Được nha, ăn gì?"
Đường Khê vươn vai, bắt đầu dọn dẹp túi xách.
"Để mình hỏi mọi người."
Tô Chi ra ngoài hỏi mọi người trong văn phòng tối nay muốn ăn cái gì, ngay lập lức bên ngoài sôi nổi hẳn lên.
"Ăn lẩu."
"Lẩu +1"
Nhân viên trong studio đều là những người trẻ tuổi, thích náo nhiệt, về cơ bản mỗi lần ra ngoài liên hoan đều ăn lẩu, chưa tới mấy giây liền quyết định xong.
Một đám người vừa ăn lẩu vừa buôn chuyện, một bữa ăn đến hơn hai tiếng.
Sau khi ăn xong, không biết là ai nói ra câu muốn đi hát KTV, Đường Khê khá là tùy hứng, mọi người đi, cô liền đi theo.
Trong phòng ồn ào, mọi người hùa nhau đòi Tô Chi và Đường Khê lên hát, nói hai người họ là giám đốc, nhất định phải hát hai bài đầu tiên.
Mặc dù Đường Khê hát không quá chuyên nghiệp, nhưng trời sinh giọng hát hay, trình độ coi như tạm được, cô nhận lời cùng Tô Chi hát bài chú ếch con, bởi vì Tô Chi chỉ biết hát nhạc thiếu nhi.
Thấm thoát đã đến 11 rưỡi, Đường Khê lại bị Tô Chi lôi kéo hát thêm bài nữa, hát được một nửa, Lâm Giản nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ nhân viên đột nhiên gọi cô.
"Chị Khê Khê, điện thoại chị kêu."
Đường Khê quay đầu lại, nhìn thấy tên người gọi tới liền giật mình một chút.
Lại là Tần Kiêu gọi cho cô.
Muộn thế này rồi Tần Kiêu còn gọi điện cho cô làm gì?
Cô cầm điện thoại lên, nhìn xung quanh phòng.
Ồn ào quá, không nghe máy ở đây được.
Cô bước chân ra ngoài.
"Đi đâu?" Tô Chi hỏi.
"Ra ngoài nghe điện thoại."
"Mình đi cùng cậu."
Trong KTV nhiều thành phần hỗn tạp, khuôn mặt Đường Khê quá thu hút người nhìn, Tô Chi không yên tâm để cô ra ngoài một mình, nhanh chóng buông micro xuống cùng cô ra ngoài.
"Ai gọi cho cậu?"
"Tần Kiêu."
Tiếng chuông điện thoại reo thêm lần nữa, Đường Khê không nghe máy, lại tiếp tục vang lên.
Ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng, Đường Khê và Tô Chi vào thang máy, mãi cho đến khi ra khỏi cửa quán karaoke, Đường Khê mới đứng ở ven đường ấn nghe.
"Alo."
"Đang ở đâu?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp từ tính, không biết có phải là ảo giác của Đường Khê hay không, cô nghe thấy trong giọng nói của anh có chút lo lắng.
Đường Khê hơi giật mình, không kịp nghĩ, bất giác nói thật, "Cùng đồng nghiệp tụ tập ăn uống, ở KTV."
Đầu dây bên kia im lặng.
Đường Khê dường như cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, trong lòng thấy chột dạ, luôn cảm giác như mình đã làm sai điều gì đó.
Cô đợi mấy giây, chủ động phá vỡ sự im lặng, "Tần Kiêu?"
Giọng điệu Tần Kiêu trở lại như bình thường, thản nhiên hỏi: "Anh gọi cho em mấy cuộc điện thoại?"
Đây là đang chất vấn cô tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại.
Đường Khê nhỏ giọng giải thích, "Trong KTV ồn quá, không nghe điện thoại được nên em ra ngoài nhận, anh gọi cho em có việc gì không?"
Tần Kiêu dừng một chút, nói: "Mấy giờ về?"
Bây giờ đã là 11 rưỡi rồi.
Đường Khê: "Không biết nữa, bọn họ vẫn đang hát."
Tần Kiêu nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, lại không nói lời nào nữa.
Im lặng, không cúp máy.
Đây là tâm trạng không vui.
Đường Khê cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Không phải anh về nhà đấy chứ?"
Lúc Đường Khê hỏi đến vấn đề này, trong lòng đã có đáp án.
Hẳn là Tần Kiêu có ở nhà, thấy cô trễ như vậy vẫn chưa về nên mới gọi điện cho cô.
"Anh không được về?"
Giọng điệu này, sao nghe như đang trách móc.
"Đương nhiên là không phải." Đường Khê quan tâm nói: "Anh nhiều việc mà, về nhà không tiện bằng ở lại chung cư, bình thường thứ hai anh đâu có về..."
Câu nói cuối cùng của Đường Khê nhỏ đi một chút, làm cho anh hiểu rõ, là anh không về nhà, chứ không phải cô không cho anh về.
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Có tài liệu để quên ở nhà, quay về lấy."
Thì ra là tài liệu quên ở nhà, bảo sao thứ hai lại về.
Nhưng mà sao cô không nhớ hôm qua lúc anh đến dự tiệc sinh nhật của ba cô về, trên tay có cầm tí tài liệu nào nhỉ.
"À à, được rồi." Đường Khê dỗ dành anh: "Anh đã về rồi thì em không thể ở ngoài chơi cùng bọn họ nữa, em sẽ về ngay."
Tần Kiêu: "Chờ ở đó."
"Hả?"
"Anh đi đón em."
"Không cần, anh làm việc cả ngày, phải nghỉ ngơi, em tự bắt taxi về là được." Chỗ này cách nhà rất gần, chỉ mất hơn 10 phút lái xe.
Tần Kiêu lại nói: "Không an toàn."
Đường Khê: "Em bảo Tiểu Trương đến đón em."
Tần Kiêu không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Đường Khê cúi đầu, gửi định vị của mình cho Tiểu Trương.
Tô Chi khoác tay cô nói: "Sao, chồng cậu lại về à, không phải cậu nói nếu không gọi anh ta về thì anh ta sẽ không về sao?"
Đường Khê nhún vai một cái, "Cậu nhìn mình giống như biết anh ta sẽ về nhà không?"
Nếu cô biết anh có về, chắc chắn cô sẽ không đi chơi muộn như vậy.
10 phút sau, Đường Khê nhận được tin nhắn của Tần Kiêu.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn - Tần Kiêu: [Ra ngoài]
Đường Khê: "???"
Tại sao lại là anh đến đón? Không phải đã gọi Tiểu Trương đến đón sao?
Đường Khê chào mọi người, cầm túi đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi KTV, chiếc xe màu đen quen thuộc từ từ lăn bánh đên trước mặt cô.
Nhìn từ hai cửa sổ phía trước, Tần Kiêu ngồi ở ghế lái, sắc mặt vô cảm, liếc mắt nhìn cô một cái.
Đường Khê mở cửa xe, khom người đi vào.
Tần Kiêu không nói gì, chờ cô thắt dây an toàn, đạp chân ga quay đầu trở về.
Trên đường đi, bên trong xe là một khoảng tĩnh lặng.
Đường Khê đã quen với sự im lặng của anh, lúc lái xe cũng không tìm anh nói chuyện phiếm khiến anh bị phân tâm.
Chiếc xe đỗ ở trước cổng biệt thự.
Đường Khê xuống xe, đi đằng trước, nhập dấu vân tay để mở khóa, cúi người lấy dép lê trong tủ giày ra.
Người đàn ông cao lớn bước vào, đứng bên cạnh cô, cùng nhau thay giày rồi sau đó lại cùng lên tầng.
Tần Kiêu đi theo phía sau Đường Khê về thẳng phòng ngủ.
Đường Khê vào phòng thay đồ lấy quần áo, lúc đi ra nhìn Tần Kiêu ngồi trên sofa, suy nghĩ một chút, đi tới, chọc chọc bả vai anh.
Tần Kiêu ngước mắt nhìn cô.
Đường Khê hơi nghiêng đầu, đôi mắt hạnh ngập nước chăm chú nhìn mặt anh, "Tần Kiêu, hôm nay em đi chơi về muộn như vậy, anh không giận em chứ."
Tần Kiêu nói: "Không giận."
Đường Khê sợ anh khẩu thị tâm phi, cẩn thận giải thích: "Đồng nghiệp trong phòng làm việc của em rủ nhau đi ăn liên hoan, đầu tiên chỉ định ăn một bữa lẩu rồi về, nhưng mà mọi người lại kéo nhau đi KTV tiếp."
Tần Kiêu ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Anh không can thiệp vào việc xã giao của em, nhưng con gái buổi tối phải chú ý an toàn."
Vẫn phân rõ phải trái.
Đường Khê gật đầu, "Biết rồi, em đi tắm."
Cô xoay người đi vào phòng tắm.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Tần Kiêu nghiêng người, thấy đèn trong phòng tắm sáng lên, khóe môi trùng xuống.
Cả chiều nay anh chỉ đợi Đường Khê nhắn tin cho mình, mãi không thấy đâu, ở nhà cũng không một bóng người, rồi lại gọi điện nghe trong giọng cô sau khi biết anh về nhà, tất cả đều là kinh ngạc.
Dường như người phụ nữ này không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ về.
Tần Kiêu ngồi trên ghế sofa, trong đầu nghĩ đến những lời bày tỏ ngọt ngào trước kia mà Đường Khê luôn miệng nói với anh, cứ đến thứ sáu là nhớ anh, cũng chỉ có thứ sáu mới nhớ anh.
...
Bây giờ đến thứ sáu cũng không còn nhớ anh nữa.
Đường Khê tắm rửa xong đi ra, Tần Kiêu cũng đã tắm xong trong phòng tắm ở phòng làm việc, lúc ánh mắt nhìn thấy cô, dừng một chút.
Hôm nay cô mặc quần áo ngủ, áo dài quần dài che chắn kín mít.
Trước đây cô đều mặc váy ngủ.
Đường Khê thích mặc váy ngủ, lúc trước Tần Kiêu ngủ đều nép vào mép giường ngoài cùng, bộ dáng như Đường Tăng đi vào động bàn tơ, không có một chút uy hiếp nào đối với Đường Khê.
Cho nên Đường Khê vẫn luôn mặc váy ngủ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đường Khê nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên hỏi, "Làm sao vậy?"
Đường Khê hỏi xong, suy nghĩ trong đầu và Tần Kiêu gần như cùng trả lời, "Không có gì."
Quả nhiên, cô biết anh sẽ trả lời là không có gì.
Đường Khê biết mình đoán được câu nói tiếp theo của Tần Kiêu, không nhịn được cúi đầu cười khẽ.
Tần Kiêu nheo mắt lại.
Đường Khê vội vàng trèo đến cuối giường, cởi dép trèo lên giường.
"Em xong rồi, anh không còn chuyện gì nữa thì có thể tắt đèn."
Tần Kiêu giơ tay chuẩn bị tắt đèn, ánh mắt nhìn thấy Đường Khê núp ở trong chăn, hai tay đặt trước cổ túm lấy chăn, bao bọc mình chặt chẽ, lộ ra gương mặt trắng nõn chìm trong gối, hơi ngửa đầu nhìn bàn tay tắt đèn của anh, con ngươi trong suốt sáng ngời, lông mi dài khẽ chớp chớp.
Vừa mới tắm xong, nhìn dưới ngọn đèn còn thấy má cô hơi hồng hồng.
Đường Khê nhận thấy ánh mắt của anh, lông mi run rẩy, xoay người để lại cho anh một cái gáy.
Khóe môi Tần Kiêu hơi nhếch lên, dưới bụng nổi lên một trận khô nóng.
Nhìn cô co lại ở đó, giống như một con mèo, bàn tay trắng siết chặt chăn, ở giữa tách ra một đoạn.
Một giường một chăn to mà bị cô làm như hai chiếc chăn nhỏ.
Tần Kiêu nhìn Đường Khê một lúc mới tắt đèn.
Anh nghe thấy tiếng cô thở ra như trút được gánh nặng.
Anh nhíu mày, cuối cùng cũng nói ra chuyện mình suy nghĩ rất lâu trong đầu, "Vừa nãy anh gọi điện cho em, hình như nghe giọng em rất buồn khi bình thường anh không về nhà."
Đường Khê: "..."
Trong lòng Đường Khê dấy lên một dự cảm không lành.
Tần Kiêu chậm rãi nói: "Đã thế thì sau này anh sẽ về nhà thường xuyên."
Sau này anh ta sẽ luôn về nhà sao?
Đường Khê sợ hãi ngồi bật dậy, nghiêng người nhìn anh.
Tần Kiêu nằm ngang, hai tay áp lên má, không thấy rõ biểu cảm, nhưng nghe giọng nói không giống như đang nói giỡn.
"Ngày nào cũng về?" Đường Khê không chắc chắn hỏi.
Tần Kiêu nói: "Ngày nào cũng về thì chắc không được, anh còn phải đi công tác nhiều, đành đồng ý với em những lúc anh ở Nam Thành thì anh sẽ về."
Đường Khê: "..."
Cái gì mà đồng ý với cô những lúc anh ở Nam Thành thì anh sẽ về, cô cần anh ngày nào cũng về lúc nào.
"Tần Kiêu..."
Đường Khê đang định đóng vai một cô vợ hiểu chuyện khuyên anh lấy công việc làm trọng, không nên lúc nào cũng nghĩ đến việc về nhà, nhưng trong bóng tối truyền đến tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng Tần Kiêu, như thể đã nhìn thấu những gì cô muốn nói tiếp theo.
Đường Khê liền im lặng lui về.
Được thôi.
Về thì về.
Cô nhắm mắt lại đi ngủ.
Tần Kiêu nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, giống như lông vũ, ngọn lửa trong cơ thể mãi không dập tắt được.
Đường Khê mơ mơ màng màng dần ngủ thiếp đi, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
"Đường Khê, giúp anh được không?"