Thứ Sáu Hạnh Phúc

Chương 14: Anh nắm tay cô, lòng bàn tay đầy mồ hôi



"Giúp, giúp cái gì?"

Đường Khê bị cánh tay rắn chắc của anh vòng quanh, cả người cứng ngắc, khuỷu tay chống về phía sau, giọng rung rung.

"Đừng nhúc nhích." Tần Kiêu cúi đầu, bờ môi như có như không rơi trên chiếc cổ trắng nõn của cô, khơi dậy một trận run rẩy.

Đường Khê tránh không thoát anh, rụt cổ, sắp bị anh dùng cồn dọa đến phát khóc, "Tần Kiêu, anh buông ra một chút, sắp siết cổ em rồi."

Tần Kiêu gắt gao siết chặt eo cô, cánh tay buông lỏng một chút, Đường Khê nhân cơ hội muốn đứng dậy, bàn tay Tần Kiêu nhéo thắt lưng cô, không cho cô trốn, yếu ớt nói: "Em ngại?"

Giọng nói của anh nghe còn rất ấm ức.

"Không phải." Đường Khê tách ngón tay anh ra, "Anh say rồi, em sợ..."

"Sợ cái gì?"

Tần Kiêu nắm cằm cô, xoay mặt cô lại.

Mùi rượu xông vào mũi, Đường Khê rũ mắt không dám nhìn anh, cảm giác mình cũng có chút say, dưới ánh mắt sáng rực của anh, không tiếp tục giả vờ không biết anh đang ám chỉ cái gì nữa, đỏ mặt, nói nhỏ: "Anh uống say, em sợ đau."

Bên tai nghe được một tiếng hít thở nặng nề, Đường Khê run rẩy, bổ sung một câu, "Hơn nữa sau khi uống rượu, em sợ chẳng may mang thai, dễ sinh ra con không khỏe mạnh, anh nhịn một chút đi."

Tần Kiêu im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Cồn làm loạn cơ thể anh."

"Đúng, rượu thật không phải thứ tốt, lần sau đừng uống nhiều như vậy." Đường Khê thấy anh như bình tĩnh một chút, phụ họa dỗ dành, thăm dò đưa tay đẩy anh ra.

Vẫn không đẩy được.

Tần Kiêu đột nhiên mơ hồ nói: "Sẽ không mang thai, em giúp anh, dùng tay."

Anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Đường Khê hiểu được ý của anh, một tay khác đẩy mặt anh, hai má đỏ bừng, "Anh đi vào phòng tắm, tự mình giải quyết đi."

Ngón cái Tần Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, giọng nói rất nhỏ, "Không đâu."

Đường Khê sửng sốt một chút, thanh âm còn nhỏ hơn anh, "Em cũng không đâu."

Tần Kiêu dỗ dành cô, "Anh dạy cho em."

Đường Khê: "..." Không phải anh bảo không sao?

*

Sáng sớm hôm sau, ý thức Đường Khê dần dần tỉnh áo, mắt nhắm đưa tay với điện thoại di động.

Thấy cánh tay mỏi nhừ, Đường Khê dừng động tác lại, trong đầu hiện lên cảnh tối qua, chợt mở to mắt.

Tên đàn ông say rượu tối qua kia đã không còn ở trong phòng ngủ, Đường Khê nằm thẳng trên giường, mắt chớp chớp nhìn trần nhà, cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng trào, cô nắm lấy chăn đem mặt đỏ tai hồng vùi vào.

Tuy rằng không có phát sinh quan hệ thực chất, nhưng tối hôm qua như vậy, cái gì không nên nhìn đều đã nhìn thấy hết, cô và Tần Kiêu kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy anh mất khống chế như thế.

Như thể cái anh uống không phải rượu, mà là thuốc.

Tay cô đã mỏi lắm rồi, nhưng anh vẫn chưa kết thúc.

Đường Khê nhớ rõ tối hôm qua hình như cô cũng hoàn toàn buông thả bản thân, vứt bỏ sự rụt rè dịu dàng ngày thường, mắng anh một lúc lâu, mắng anh không biết xấu hổ, đã nói một lần là được, cuối cùng là làm không biết bao lâu mới xong.

Anh nói như thế nào?

Anh nói anh sẽ không làm, cho nên mới chậm chạp mãi không giải quyết được.

Tại sao cô lại đồng ý học cách làm cái chuyện hoang đường như vậy với Tần Kiêu.

Đường Khê che mặt trong chăn xấu hổ một lúc, vỗ vỗ mặt, an ủi mình.

Không có việc gì, mình là một mỹ nữ an tĩnh.

Đường Khê vén chăn ra khỏi giường, mang theo dép đi vào phòng tắm.

Đứng trước gương, lấy dây ra định buộc tóc, tay vừa mới vén tóc lên, liền nhìn thấy trên cổ bị hút ra hai vết đỏ.

Là tối hôm qua Tần Kiêu làm.

Tên cầm thú này.

Đường Khê mắng thầm một câu, rửa mặt xong lại thả tóc xuống, che đi vết hôn trên cổ.

Đi vào phòng thay đồ thay một bộ khác xong, Đường Khê cầm điện thoại đi xuống tầng, đi tới cầu thang liền nhìn thấy Tần Kiêu đang ngồi trên sofa.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, tư thế ngay ngắn, khí chất lạnh lùng, vẻ mặt vẫn như thường, giống như người đàn ông say khướt đêm qua không phải là anh.

Đường Khê đứng ở đầu cầu thang do dự một hồi, hơi không biết đối mặt với anh như thế nào, nghiêng người đi lên một bậc thang, muốn về phòng ngủ để tránh né, nhưng mà lập tức nghĩ đây là chuyện của hai người, tối hôm qua là anh yêu cầu cô làm như vậy, anh cũng không nghĩ gì thì làm sao cô phải lảng tránh như thể mình đang chột dạ vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình, đi xuống nhà bếp.

Trong bếp đã có sẵn bữa sáng, có vẻ như là anh đã gọi dì Bạch đến.

Bây giờ thời gian không còn sớm, cũng không biết Tần Kiêu đã ăn sáng trước hay chưa.

Đường Khê vốn định hỏi Tần Kiêu một câu, lúc bê bát cổ tay âm ỉ mỏi, cô liếc mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó, y như ông lớn, rất giống lưu manh giả danh tri thức, đột nhiên không muốn nói gì với anh nữa.

Mặc kệ anh ta thích ăn thì ăn, không thì thôi.

Cô thu tầm mắt lại, múc cho mình một bát cháo, bưng cháo đến phòng ăn đặt trên bàn, xoay người tiếp tục vào bếp múc một bát khác.

Tần Kiêu từ bên ngoài chậm rãi đi vào, trong tay cũng bê hai cái bát, đặt ở trước mặt cô.

Đường Khê lặng lẽ ngồi trở về.

Hai người mặt đối mặt, yên lặng ăn sáng.

Tần Kiêu không nói gì, Đường Khê cũng không để ý tới anh, rõ ràng tối hôm qua đã làm chuyện thân mật như vậy, hôm nay lại giống như chiến tranh lạnh, ai mở miệng trước thì người đấy thua.

Đường Khê nhanh chóng ăn sáng xong, buông muỗng xuống, rút khăn giấy ra lau miệng, đứng dậy ra khỏi phòng ăn, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống sofa, cô thấy Tần Kiêu cũng đi theo từ phòng ăn ra, đi về phía này.

Cô xoay người, đi lấy máy ảnh, ra sân chụp ảnh.

Thực ra cũng không chụp được mấy tấm, hầu hết thời gian cô ôm máy ảnh ngồi trên xích đu ngẩn người, không muốn vào nhà.

Cô cũng không biết mình đang so đấu cái gì, chỉ là không muốn chủ động nói chuyện với Tần Kiêu.

Sau một lúc, mặt trời dần lên cao, trong sân hơi nóng, không thể ngồi nữa, Đường Khê mới từ xích đu xuống vào trong nhà.

Tần Kiêu vẫn ngồi trên sofa làm việc, Đường Khê cố ý đi đường vòng lên tầng để cách xa anh, lúc đi tới cầu thang, Tần Kiêu gọi cô một tiếng, "Đường Khê."

Anh mở miệng trước.

Đường Khê trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, quay đầu nhìn anh.

Tần Kiêu gập máy tính lại, nói: "Hôm qua, Đường... Ba vợ gọi điện nói, nửa tháng sau là sinh nhật ông."

Đường Khê sửng sốt một chút, vốn còn tưởng anh qua loa có lệ với ba cô như vậy là không muốn đi, muốn đổ trách nhiệm sang cho cô, không ngờ lại chủ động nhắc tới chuyện này.

Nếu anh đã chủ động nói ra, vậy hẳn là rất dễ thuyết phục anh đi cùng mình dự bữa tiệc sinh nhật đó.

Cô ừm một tiếng, nhấc chân đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

"Năm nay là sinh nhật lần thứ 60 của ba em, ông ấy muốn làm lớn một chút, người thân và bạn bè thân thiết gần gũi đều mời, hôm đó anh có rảnh về với em không?"

Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: "Rảnh."

"Vậy anh đi dự sinh nhật cùng em nhé." Đường Khê thuận tiện nhắc tới.

Tần Kiêu hơi gật đầu, thản nhiên nói: "Nghe lời em."

Dễ nói chuyện vậy?

Đường Khê nhíu mày, khóe môi nhếch lên, cười nói: "Được, hôm đó mình cùng đi."

Sự hờn dỗn không hiểu sao lại xuất hiện từ sáng sớm của Đường Khê chỉ vì Tần Kiêu chủ động mở lời mà biến mất hầu như không còn, thấy anh tắt máy tính, ngẫu nhiên tìm một chủ đề, "Anh không có việc bận sao?"

Tần Kiêu ừ một tiếng.

Đường Khê nói: "Hôm qua em đi dạo phố mua cho anh mấy bộ quần áo, đồ ngủ cũng mua mấy bộ, lần trước anh nói đồ ngủ hơi chật, lần này mua rộng hơn lần trước rất nhiều, đều treo trong phòng thay đồ, anh thấy chưa?"

Tần Kiêu: "Ừm." Việc này hôm qua anh đã biết, Đường Khê quẹt thẻ anh đưa, anh có thể tra được lịch sử giao dịch, là cửa hàng thời trang nam.

Nhưng Đường Khê là sau khi ba Đường gọi điện cho anh xong, mời anh tham gia tiệc sinh nhật nên mới vào cửa hàng quần áo nam mua cho anh, cô mua quần áo cho anh là muốn anh cùng cô về nhà họ Đường tổ chức sinh nhật cho ba cô.

Mí mắt của anh khẽ rũ xuống, chặn một tia không hài lòng lóe lên trong mắt.

Đường Khê không phát hiện ra anh có gì đó không ổn, tiếp tục nói chuyện, bảo anh đi thử quần áo, để xem có vừa không.

Hai người nói câu được câu không xong, Đường Khê liền lên tầng.

Đối với những gì đã xảy ra đêm qua, cả hai đều im lặng, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Vốn Đường Khê có hơi lo lắng khi đến buổi tối, dù sao đêm qua Tần Kiêu đã đề nghị ngay từ đầu là không chỉ dùng tay, nhưng bị cô lấy lý do uống rượu, lần đầu tiên không nên, ngăn cản lại.

Nếu như đêm nay lại cùng nằm trên một chiếc giường, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Tâm trạng Đường Khê thấp thỏm hơn nửa ngày, buổi chiều đột nhiên Tần Kiêu nói với cô rằng anh phải đi công tác, hôm nay phải đi, cơm tối cũng không ăn ở nhà được.

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm.

Tần Kiêu đứng trước mặt cô, thấy cô nghe được mình phải đi, cư nhiên không chút níu kéo, ánh mắt hơi trầm xuống một chút.

"Lần này cần khảo sát một dự án mới mua, phải ở đó đợi rất lâu."

Không phải chạm mặt trong thời gian dài, Đường Khê càng vui vẻ hơn, cô rũ mắt xuống, đè nén nụ cười bên khóe môi, không để ý tới sự không vui trong mắt Tần Kiêu, vâng lời nói: "Được, anh chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Tần Kiêu lạnh lùng nói: "Có thể phải ở lại hơn nửa tháng."

Đường Khê vốn định nói được, đột nhiên nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật của ba cô là nửa tháng sau, anh phải ở lại hơn nửa tháng, vậy là không kịp về sao?

"Sao lại lâu như vậy, tiệc sinh nhật của ba em anh có về kịp không?"

Mặt Tần Kiêu hoàn toàn lạnh xuống, thản nhiên nói: "Khó nói."

"Nhưng..." Anh đã đồng ý rồi.

Đường Khê ngước mắt lên, đụng phải khuôn mặt không chút thay đổi của người đàn ông, giọng nói nhỏ đi một chút, "Được rồi, công việc của anh quan trọng hơn, về được hay không thì nói sau."

Tần Kiêu đứng trước mặt Đường Khê một hồi, Đường Khê cùng anh mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết anh muốn làm gì.

Cô nghĩ đến vali của anh còn chưa soạn, trong lòng không muốn giúp lắm, nhưng thấy anh đứng ở đây, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm khiến cô rất không thoải mái, cô thăm dò hỏi, "Muốn em giúp anh soạn vali sao?"

Tần Kiêu lạnh lùng xoay người, giọng nói vô cảm: "Không cần."

Nói xong liền tự mình đi dọn vali.

Không cần giúp anh ta soạn vali, Đường Khê vui vẻ thoải mái.

Cửa giữa phòng thay đồ và phòng ngủ mở rộng, Đường Khê ngồi trên sofa có thể trực tiếp nhìn thấy bóng dáng Tần Kiêu đang soạn vali, anh căng thẳng, dường như rất không vui.

Có lại có hơi lo lắng nửa tháng sau, đến ngày sinh nhật của ba cô Tần Kiêu lại không về.

Nhưng cô luôn có cảm giác Tần Kiêu cố tình nói vậy, buổi sáng anh chủ động đề cập đến chuyện này, hơn nữa còn nói nghe lời cô, bây giờ lại đột nhiên đổi giọng.

Anh không phải là người nói không giữ lời, chắc chắc là đang giận.

Cô cũng không biết mình đắc tội anh chỗ nào.

Thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nhưng bây giờ cô không dám nói những lời tình cảm thắm thiết với anh như trước đây, trước đây dám vì biết anh không có hứng thú gì với mình, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua mới thấy không thể chắc chắn.

Chẳng may chọc anh nổi khùng lên thì cô lại là người gặp nạn.

Dù bây giờ có nói những lời dễ nghe để dỗ dành anh, thì ở giữa còn thời gian nửa tháng, chẳng may còn ngày nào đó anh không vui, hoặc là muốn trở mặt, không bằng chờ đến ngày rồi mới nhắc lại.

Tần Kiêu tự mình soạn vali mang theo rất ít đồ, vài phút liền sắp xếp xong.

Đường Khê liếc mắt nhìn những thứ được sắp xếp gọn gàng trong vali, thán phục hiệu suất thu dọn đồ đạc của anh.

Còn tưởng vali của đàn ông đều thả bừa quần áo vào đó, không nghĩ lại gấp gọn gàng như vậy.

Sau khi soạn xong vali, hai người một ngồi trên giường, một ngồi trên sofa, mặt đối mặt như đang họp.

Tài xế đến nhà đón Tần Kiêu, Đường Khê đưa Tần Kiêu ra ngoài cửa, tài xế thấy cô đi ra, sau khi đỡ vali Tần Kiêu qua để vào cốp xe liền trốn trở vào ghế lái, không dám làm bóng đèn phía dưới, ngứa mắt Tần tổng.

Đường Khê đứng bên cạnh anh, chờ anh hai phút, không thấy anh lên xe, nhịn không được nói: "Anh không vội à? Lên xe đi."

Tần Kiêu nhíu mày, ghé mắt nhìn cô, nhắc nhở: "Em không có gì muốn nói với anh?"

Còn gì để nói với anh ta nữa?

Đường Khê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, suy nghĩ một chút, trước kia mỗi lần tiễn anh đi, cô đều phải nói với anh những lời hỏi han ân cần muốn nổi da gà.

Không phải anh ta đang chờ mình nói những câu kia đấy chứ?

Hẳn là không.

Trước kia lúc cô nói, anh ta rất ghét.

Tần Kiêu vẫn đang chờ, bất động đứng trước xe.

Nếu không phải bữa tiệc sinh nhật của ba cô cần mời anh qua, Đường Khê đã muốn đá thẳng anh lên xe.

Cô cứ như bị giáo viên gọi lên trả bài, không hiểu câu hỏi của giáo viên là gì, cũng không biết đáp án ra sao dể mà nói.

Cô cân nhắc một lát, mím môi, nhìn lướt qua tài xế đang ngồi trong xe, khuôn mặt ngượng ngùng lừa gạt, "Anh lên nhanh đi, Tiểu Trương còn đang đợi đấy."

Tần Kiêu không nghe được lời mình muốn nghe, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trước khi nhấc chân lên xe, cổ tay như xoay lại, ngón tay hơi gảy gảy đầu ngón tay Đường Khê.

Đường Khê giật mình, còn chưa hoàn hồn, Tần Kiêu đã ngồi lên xe, từ bên trong nâng cửa sổ lên, không nhìn cô, mặt không cảm xúc phân phó tài xế lái xe.

Đường Khê đứng ở cửa, nhìn Maybach biến mất trong tầm mắt.

Cô nhìn xuống tay mình, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh đêm qua, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Có khi sau này cô thật sự không thể nhìn thẳng vào tay mình.

Tất cả đều là lỗi của tên lưu manh Tần Kiêu kia.

*

Tần Kiêu vừa đi mười mấy ngày, Đường Khê trong khoảng thời gian này công việc cũng không dễ dàng lắm.

Sợ anh ta nói mình chỉ lúc cần nhờ vả mới gửi tin nhắn cho anh ta, đúng 6 giờ chiều thứ sáu Đường Khê cố tình gửi tin nhắn hỏi thăm tới.

Sau đó mãi cho đến hai ngày trước sinh nhật ba Đường, Đường Khê mới gọi điện thoại cho Tần Kiêu, hỏi anh có thể về không.

Tần Kiêu bên kia rất bận rộn, không nói được hai câu liền cúp máy, nhưng nói sẽ về, chỉ là thời gian gấp gáp, trong ngày sinh nhật mới về được.

Đường Khê nghe tiếng thi công bên kia, giống như là đang ở trên công trường, ngại ngùng vì loại chuyện này mà làm phiền anh, cũng không hỏi nhiều.

Đến ngày sinh nhật ba Đường, Đường Khê trang điểm xong liền ở nhà chờ Tần Kiêu.

Ba Đường gọi điện cho Đường Khê nhiều lần để thúc giục, mãi đến hơn 4 giờ chiều, Tần Kiêu vẫn chưa về đến nhà, đoạn đường anh đi xảy ra tai nạn giao thông nên bị kẹt xe, phải trễ một chút mới có thể về đến nhà.

Người thân đã đến cả, cô là con gái không thể đến quá muộn, nói với Tần Kiêu một tiếng rằng mình đến nhà họ Đường trước, bảo anh khi về thì đến thẳng nhà họ Đường, lại lo lắng dặn dò anh nhắc tài xế lái xe chậm lại, không kịp dự tiệc cũng không sao, an toàn là quan trọng nhất.

Lý Anh gửi cho cô một video.

Đường Khê mở ra xem.

Là tình trạng ùn tắc phía trước đoạn đường mà Tần Kiêu đi qua, xe cộ chật kín đường, nhìn kiểu này chắc là khó thông ngay.

Lý Anh: [Phu nhân, chúng tôi thực sự đang bị kẹt xe.]

Sợ cô không tin bọn họ bị mắc kẹt trên đường, Lý Anh cố ý giải thích một lần nữa.

Đường Khê có chút im lặng, gõ chữ trả lời.

[Tôi biết mọi người đang kẹt xe thật.]

Lý Anh: [Tần tổng sợ cô hiểu lầm anh ấy, bảo tôi giải thích cho cô một tiếng.]

Đường Khê: "..."

Đường Khê: [Tần Kiêu nói sợ tôi hiểu lầm? Vậy sao anh ấy không tự mình nhắn tin cho tôi.] Rõ ràng bọn họ vừa mới gửi tin nhắn wechat cho nhau.

Một lát sau, Lý Anh trả lời.

[Tần tổng nói ngài ấy không sợ cô hiểu lầm.]

Đường Khê: "..."

Lý Anh giấu đầu hở đuôi giải thích: [Tần tổng quả thật không sợ, là tôi sợ, bởi vì tôi không lên kế hoạch hành trình trước, dẫn đến Tần tổng không thể đúng giờ về tham dự tiệc sinh nhật của ba cô, tôi sợ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, cho nên lắm lời thêm một câu.]

Đường Khê: "..."

Cho nên rốt cuộc là Lý Anh sợ cô hiểu lầm, hay Tần Kiêu sợ cô hiểu lầm?

Đường Khê suy nghĩ một chút, hẳn là Lý Anh sợ.

Tần Kiêu anh ta có cái gì phải sợ, lúc trước anh ta ở buổi tiệc đầu tiên hai người gặp mặt, còn châm chọc ba cô là đàn ông vô dụng trước mặt hai nhà, chỉ biết dựa vào cách bán con gái để đổi lấy lợi ích.

Dáng vẻ kiêu ngạo đó thì biết sợ cái gì.

Đường Khê: [Được rồi, tôi biết rồi, tai nạn xe cộ là chuyện không thể đoán trước, không phải do anh, mọi người nhớ đi đường cẩn thận.]

Đường Khê tắt máy đi, lái xe đến nhà họ Đường.

Lúc đến nhà họ Đường, trong phòng khách đã tụ tập không ít người, đều là thân thích và bạn bè có quan hệ tốt của nhà họ Đường, tất cả đều vây quanh mẹ kế Liên Nhã Ba ở giữa.

Bà ta là người khéo léo, làm phu nhân của chủ tịch tập đoàn Đường thị, vẫn luôn là người nổi bật nhất trong nữ quyến gia tộc Đường thị.

Đường Khê vừa vào cửa, Liên Nhã Ba liền chất lên nụ cười đầy giả trân, vẫy tay với Đường Khê, "Tiểu Khê đến rồi, lại đây ngồi."

Đường Khê hơi gật đầu, giọng điệu khách khí nói: "Dì."

Liên Nhã Ba nghe được xưng hô của cô, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Những phu nhân khác vốn mang ánh mắt hâm mộ với Liên Nhã Ba, cũng đang háo hức xem kịch hay.

Từ khi Đường Khê bảy tuổi trở về căn nhà này, ngoài mặt Liên Nhã Ba đối xử với Đường Khê rất tốt, nhưng sau lưng cũng không ít lần ức hiếp cô.

Người ngoài không biết, đều nói mẹ kế Liên Nhã Ba hiền lành rộng lượng, con gái Đường Khê này nhu thuận hiểu chuyện, mẹ hiền con ngoan, nhưng đúng là chỉ có trong chăn mới biết chăn có rận.

Lúc có người ngoài, Liên Nhã Ba bảo Đường Khê gọi bà ta là mẹ, sau lưng lại chỉ cho phép cô gọi là 'dì', không cẩn thận gọi nhầm sẽ bị phạt.

Đường Khê hồi bé ở nhà họ Đường vẫn luôn nhẫn nhịn bà ta, phối hợp với bà ta diễn vai mẹ hiền con ngoan, bây giờ không còn ở lại nhà họ Đường nữa, đương nhiên sẽ không thèm giữ cho bà ta chút thể diện nào.

Liên Nhã Ba điều chỉnh lại biểu cảm rất nhanh, cười tiến lên giữ chặt tay cô, "Sao con lại về một mình, hôm nay sinh nhật ba con, Tần Kiêu không đến sao?"

Đường Miểu ở một bên xen vào nói: "Chắc là anh rể đang bận, không rảnh về cùng chị, thứ bảy tuần trước Ninh Viễn đi dạo phố với con, đúng lúc gặp chị đi mua sắm một mình trong trung tâm thương mại, chị nói anh rể bận nhiều việc, không rảnh đi cùng chị."

Ý trong lời nói của cô ta là gì đều có thể hiểu rõ.

Đơn giản chỉ là châm chọc Đường Khê không được chồng coi trọng.

"Miểu Miểu, ăn quýt đi."

Bà Tống ngồi bên tay trái Đường Miểu nghe thấy con dâu tương lai của mình trêu chọc Đường Khê, vội vàng dùng quýt bịt miệng cô ta.

Bất kể địa vị của Đường Khê ở nhà họ Tần như thế nào, cô cũng là Tần phu nhân danh xứng với thực, bây giờ nhà họ Đường chỉ có dựa vào cô mới có thể tiếp cận được nhà họ Tần, hơn nữa bà ta cũng có bí mật thăm dò, người nhà họ Tần rất hài lòng với con dâu Đường Khê này.

Sở dĩ hôm nay bà ta ngồi ở đây là để tích cực thúc đẩy hôn sự của con trai và Đường Miểu, cũng ngắm trúng cây đại thụ nhà họ Tần này, bà ta không muốn để Đường Miểu đắc tội Đường Khê.

Đường Miểu từ nhỏ được ba Đường và Liên Nhã Ba nuông chiều, trong não chỉ toàn yêu với đương, không biết suy nghĩ sâu xa như vậy, còn tưởng rằng mẹ Tống thích cô ta, vội vàng đón lấy quả quýt, đắc ý nhướng mày với Đường Khê.

Đường Khê không để ý tới cô ta, mặt không biểu tình rút tay ra khỏi tay Liên Nhã Ba, thản nhiên nói: "Mọi người nói chuyện đi, tôi đi gặp ba."

Mọi người thấy cô không so đo với Đường Miểu, liền nghĩ cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời như trước, làm Tần phu nhân cũng không có gì khác biệt, tính tình mềm mỏng như vậy chẳng tạo ra được sóng gió gì, không quá để ý đến cô.

Ba Đường và những người thân khác ở trong một sảnh khác, Tần Kiêu không đến, Đường Khê cũng không đi qua đó, xách quà tặng mua cho ba Đường về phòng cũ.

Một lát sau, ba Đường - Đường Hưng Xương gõ cửa tiến vào, hỏi: "Tần Kiêu còn đang trên đường sao?"

Đường Khê ừm một tiếng.

Đường Hưng Xương: "Bảy giờ mở tiệc, cậu ta có đến kịp không?"

Đường Khê nói: "Không chắc, tắc đường."

"Ba bảo người hoãn tiệc lại, chờ Tần Kiêu đến rồi bắt đầu."

"Anh ấy không chắc chắn được sẽ đến lúc nào, cứ bắt đầu đi, không cần phải đợi anh ấy."

"Như vậy sao được." Đường Hưng Xương không đồng ý nói: "Con rể còn chưa đến mà đã mở tiệc thì biết ăn nói kiểu gì."

Đường Khê hết nói nổi, "Vậy ba cứ đợi anh ấy, nhưng nếu hôm nay anh ấy không tới kịp, những vị khách khác phải làm sao?"

Đường Hưng Xương: "..."

Tần Kiêu bây giờ là khách quý của nhà họ Đường, cả nhà họ Đường phải dựa vào nhà họ Tần, để mọi người chờ anh đến thì cũng không ai dám ý kiến gì, chỉ sợ cuối cùng người cần đến không đến thì chủ tiệc là ông ta cũng không biết để mặt mũi ở đâu.

Nhưng nếu không đợi Tần Kiêu, người đến thấy bị chậm trễ, trở mặt rời đi, mặt mũi của ông ta sẽ càng khó coi.

Đường Hưng Xương khó xử, sắc mặt ngưng trọng nói: "Con có nói với cậu ta chưa?"

Đường Khê: "Nói rồi, đang trên đường nhưng kẹt xe."

Đường Hưng Xương: "Con biết bây giờ cậu ta đang ở đâu không? Gọi hỏi xem bao giờ thì đến."

Đường Khê không nghe ông ta, "Tính Tần Kiêu thế nào ba cũng không phải không biết, nói với anh ấy một lần là được rồi, nói nhiều thành ra phiền anh ấy lại không đến."

Tại buổi đầu tiên hai gia đình gặp mặt, tính tình Tần Kiêu thế nào Đường Hưng Xương đã được tiếp xúc qua, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cho nên mỗi lần Đường Khê nhắc đến tính cách của Tần Kiêu, Đường Hưng Xương sẽ không nói nhiều nữa.

Đang nói chuyện, Liên Nhã Ba đi lên, một mặt ân cần hỏi han: "Có chuyện gì vậy? Thân thích sắp đến đông đủ rồi, sao Tần Kiêu còn chưa tới?"

Đường Khê cười, vô tội nói: "Hỏi tôi làm gì? Anh ấy không đến thì tự đi mà hỏi, không phải dì có số điện thoại của anh ấy sao?"

Liên Nhã Ba mấy năm nay dạy dỗ Đường Khê đã quen, giọng điệu mang theo chất vấn, "Cậu ta không phải chồng cô sao? Cô còn không quản được chồng mình à?"

Đường Khê cũng không sợ bà ta, hỏi ngược lại, "Thế anh ấy không phải con rể dì sao?"

Liên Nhã Ba nghẹn một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Đường Hưng Xương một cái.

Đây là chiêu thức quen thuộc của Liên Nhã Ba, từ nhỏ đến lớn Đường Khê đã xem qua vô số lần, mỗi lần bà ta dùng biểu tình này nhìn Đường Hưng Xương, đều là đang chuẩn bị mách lẻo ông ta.

Khóc lóc kể lể làm mẹ kế không chịu nổi, đứa con gái này không nghe lời, không dạy được.

Đường Hưng Xương vỗ vai bà ta, nói: "Em đi xuống đi, để anh nói chuyện với Tiểu Khê."

Liên Nhã Ba thúc giục: "Nhanh lên, khách đều đang đợi đấy."

Liên Nhã Ba đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Đường Hưng Xương đi tới trước cửa sổ, khoanh tay đứng một hồi, quay đầu lại nói: "Tiểu Khê, có phải con đang trách ba gả con vào nhà họ Tần hay không, lúc ấy ba cũng không còn cách nào, chỉ có thể để con làm thông gia."

Vậy tại sao lại là tôi, mà không phải Đường Miểu.

Đường Khê trong lòng suy nghĩ một lúc, không trả lời.

"Vậy nếu là hiện tại thì ba còn cách khác sao?"

Đường Hưng Xương: "..."

Hiện tại cũng hết cách ròi, nhà họ Đường vẫn phải dựa vào nhà họ Tần.

Đường Khê cười, sắc mặt bình tĩnh, nhìn Đường Hưng Xương nói: "Ba đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay là sinh nhật ba, vui vẻ một chút đi."

Đường Hưng Xương thật sự không cười nổi, ngoại trừ ngày gặp mặt sau khi Đường Khê kết hôn ấy, cho tới bây giờ chưa từng dẫn Tần Kiêu đến nhà họ Đường ăn cơm, năm nay ông ta lấy lý do tổ chức sinh nhật, mục đích là để mời Tần Kiêu tới đây.

Kết quả bây giờ mọi người đều đến đông đủ, chỉ có nhân vật chính Tần Kiêu chưa đến.

Thực ra ông ta có hơi nghi ngờ Tần Kiêu nói tắc đường chỉ là lấy cớ, có lẽ Tần Kiêu căn bản không có ý định đến.

Nhưng ông ta nhìn Đường Khê ngồi trên sofa, không thể hỏi trực tiếp, tâm sự nặng nề đi xuống cầu thang.

Đường Khê đã lâu không về, căn phòng này không có người ở, có chút ngột ngạt, Đường Khê ngồi một lúc rồi ra ngoài hành lang hít thở không khí.

Mới đi ra ngoài, liền thấy Tống Ninh Viễn đi tới.

Đường Khê xoay người muốn né tránh hắn, Tống Ninh Viễn bước nhanh tới, ngăn cản cô, thân thiết nói: "Tiểu Khê, sao nhìn thấy anh lại trốn, không coi anh là anh trai nữa à?"

Tôi đâu có liên quan gì đến anh, sao phải coi anh là anh trai.

Đường Khê chửi thầm một câu, trên mặt cười càng thân thiết hơn, "Đương nhiên không thể coi anh là anh trai, vai vế không được lộn xộn, đến khi anh với Đường Miểu đính hôn rồi sẽ trở thành em rể tôi, nên học theo Đường Miểu gọi tôi một tiếng chị đấy."

Trên mặt Tống Ninh Viễn xẹt qua một tia đau thương, "Tiểu Khê, có phải em đang trách anh không?"

Đường Khê: "..."

Lời này nghe sao thấy quen tai vậy, giống như ba cô vừa mới hỏi cô á.

"Em biết đấy, anh chỉ coi Đường Miểu như em gái."

Đường Khê mỉm cười không lên tiếng.

Tống Ninh Viễn sắc mặt đau đớn nói: "Lúc Đường thị xảy ra vấn đề, nhà anh ở nước ngoài, không biết bác trai dẫn em đi xem mắt, đến khi anh biết thì muộn mất rồi, em và Tần Kiêu đã lĩnh chứng."

"Không sao, cho dù anh có sớm biết, nhà họ Tống cũng không giúp được gì." Đường Khê thật sự không nhịn được, sỉ vả một câu, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, nghiêng người nói: "Anh muốn đi tìm Đường Miểu sao?"

Phòng của Đường Miểu ở bên phải phòng cô.

Cô thật sự không có hứng thú gì với cái sự đau khổ của Tống Ninh Viễn, với cuộc sống hiện tại cô thấy vui còn không kịp.

"Lần trước gặp em không nhìn thấy Tần Kiêu, hôm nay sinh nhật bác trai anh ta cũng không cùng em trở về, sớm biết như vậy..." Tống Ninh Viễn thở dài, nói không rõ ràng, "Anh thật sự hối hận."

Đường Khê: "..."

Đường Khê nhíu nhíu mày, nói: "Xin lỗi, anh Tống, tôi ngắt lời anh một chút, tôi muốn hỏi anh lấy thân phận gì để nghi ngờ tình cảm giữa tôi và chồng tôi?"

"Tiểu Khê, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc đó người lớn trong nhà cũng quyết định hai chúng ta sẽ đính hôn, nếu không phải nhà họ Đường đột nhiên xảy ra chuyện, người em gả cho phải là..."

"Anh Tống." Giọng nói Đường Khê nghiêm trọng hơn một chút, "Xin hãy ăn nói cẩn thận, người lớn lên cùng anh là Đường Miểu, tôi và anh không quen biết."

Khi còn bé Tống Ninh Viễn thường xuyên theo nhà họ Tống đến nhà họ Đường làm khách, Liên Nhã Ba sợ cô cướp mất hôn sự của Đường Miểu, mỗi lần người nhà họ Tống đến đều ra lệnh cho cô không được ra khỏi phòng, nói với người ngoài là tính cô hướng nội, rất quái gở, không thích gặp người ngoài.

Cho nên Đường Khê và Tống Ninh Viễn thật sự không quen biết.

Cô cũng không biết rốt cuộc Tống Ninh Viễn lấy đâu ra sự tự tin đó, luôn nghĩ rằng cô thích hắn ta.

Cứ như chuyện cô không gả được cho hắn ta là tận thế tới, không sống nổi đến nơi.

Cô không chỉ nói một lần rằng mình không có hứng thú với hắn ta, Tống Ninh Viễn nghĩ là cô ngại Liên Nhã Ba và Đường Miểu, không dám thừa nhận mình thích hắn.

Tống Ninh Viễn vẻ mặt cô đơn nói: "Tiểu Khê, quả nhiên là em đang trách anh."

Đường Khê hơi nâng cằm lên.

Một tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng.

Sau khi làm ra hành động này, bản thân cô đã sửng sốt.

Từ khi nào cô trở nên kiêu ngạo như Tần Kiêu vậy.

Sắc mặt Tống Ninh Viễn cũng kinh ngạc đôi chút, cảm thấy tính cách Đường Khê bây giờ và trước kia thay đổi rất nhiều.

Đường Khê không muốn nói chuyện với hắn ta nữa, xoay người đi vào phòng.

Tống Ninh Viễn còn muốn ngăn cô lại, bên hành lang truyền đến tiếng giày cao ngót lạch cạch.

"Ninh Viễn, anh ở đây làm gì?"

Đường Miểu chạy tới ôm lấy cánh tay Tống Ninh Viễn, cảnh giác nhìn Đường Khê.

Đường Khê nhìn tay cô ta nắm chặt tay Tống Ninh Viễn, cười khẽ một tiếng, đẩy cửa đi vào, khóa trái.

Lấy điện thoại ra tìm tên Tô Chi để trút giận.

Đường Khê: [Phiền không chịu được, lần nào về nhà họ Đường cũng toàn gặp phải người đáng ghét."

Tô Chi trả lời ngay.

[Để mình đoán xem có những ai đáng ghét, mẹ kế của cậu, Đường Miểu, hôm nay sinh nhật ba cậu, tên tôn quy cũng đi.]

Đường Khê: [Ừ.]

Đường Khê đem lời Tống Ninh Viễn vừa nói kể lại cho Tô Chi nghe.

Tô Chi liên tiếp gửi tới mấy biểu tượng cảm xúc mắng chửi.

Tô Chi: [Cái tên này cũng buồn cười thật, hắn cho rằng mình là ai vậy, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều vây quanh hắn chắc, nghĩ mình xứng sao, nhanh chóng kết hôn với Đường Miểu đi, giữ nhau cho chặt vào đừng có đi gây họa cho người khác nữa.]

Đường Khê: [Chán quá, mình muốn về nhà.]

Tô Chi: [Tần Kiêu vẫn chưa đến sao?]

Đường Khê: [Chưa.]

Tô Chi: [Có phải là rất muốn anh ta đến không?]

Đường Khê nói thật: [Ừm.]

Có Tần Kiêu ở đây, ít ra cô không cần phải nghe đến mấy câu hỏi vớ vẩn kia.

Tô Chi: [Bây giờ cậu giống như là công chúa bị nhốt trên tòa tháp, chờ đợi bạch mã hoàng tử của cuộc đời đến giải cứu.]

Đường Khê: [Này, cậu đừng bịa ra mấy cái chuyện cổ tích xàm xí ở đây.]

Ngón tay Đường Khê điểm vào khung chat, đang định gửi cho Tô Chi cái gì đó thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Đường Khê cho rằng lại là Tống Ninh Viễn, hoặc là Liên Nhã Ba Đường Miểu, bắt đầu thấy khó chịu, hướng ra phía ngoài nói một cậu, "Phiền vừa thôi chứ, tôi không xuống, chờ Tần Kiêu đến thì gọi tôi."

Tiếng gõ cửa lập tức dừng lại.

Sau đó Đường Khê liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Khê Khê, là anh."

Đường Khê: "..."

Người bên ngoài là?

Tần Kiêu?

Giọng nói là của Tần Kiêu, nhưng cái giọng điệu và xưng hô này không giống anh lắm.

Tần Kiêu bình thường gọi cô là Đường Khê.

Giờ chuyển sang gọi cô là Khê Khê từ khi nào vậy?

Đường Khê đứng dậy khỏi sofa đi mở cửa.

Cửa phòng mở ra, Đường Khê ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, đôi mắt đen nhánh nhìn anh, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo nụ cười.

Đường Hưng Xương, Liên Nhã Ba và một đám người khác đứng phía sau, tựa như chúng tinh phủng nguyệt.

*Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

"Xin lỗi đã đến muộn."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, Đường Khê bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, rũ mắt xuống, ánh mắt không biết đặt ở đâu.

Đường Hưng Xương cười nói: "Không muộn, vừa đúng lúc mở tiệc."

Tần Kiêu nghe thấy Đường Hưng Xương xen vào, nhíu mày.

Anh là đang xin lỗi với Đường Khê.

Anh vươn cánh tay, ra hiệu cho Đường Khê khoác lên.

Đường Khê nhìn bên ngoài nhiều người như vậy, nghĩ đến câu nói mình vừa nói với ra từ trong phòng ngủ, xấu hổ cười một cái, đưa tay ra khoác lên tay anh.

Cô biết, Tần Kiêu đang giữ thể diện cho cô ở trước mặt người nhà họ Đường.

Đường Hưng Xương thấy tình cảm giữa Tần Kiêu và Đường Khê khá tốt, dường như không tệ như trong tưởng tượng, cười cười, dẫn theo những người khác đi xuống trước, nhường đường cho hai bọn họ.

Đường Khê ngước mắt lên, muốn nói chuyện với Tần Kiêu, Tần Kiêu nhận ra động tác của cô, hơi nghiêng tai sang.

Đường Khê nói nhỏ: "Sao mọi người lại lên đây?"

Tần Kiêu thờ ơ nói: "Không để ý, bọn họ tự đi theo lên."

Đường Khê à một tiếng, không biết anh có nghe rõ câu nói thiếu kiên nhẫn kia của mình hay không, phỏng chừng là nghe được.

Tâm trạng Tần Kiêu có vẻ không tệ, người nhà họ Đường thay phiên nhau tìm anh uống rượu anh cũng không tức giận.

Chỉ là Đường Khê sợ anh uống nhiều quá lại giống như lần trước, dặn dò một câu bảo anh không được uống, anh liền lấy trà thay rượu, uống một bụng nước.

Được nửa chừng thì đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đụng phải một cô gái ở hành lang.

Anh không để ý lắm, hai tay đút tui, đi thẳng qua.

"Anh rể." Đường Miểu gọi anh lại, nhấc chân đi về phía anh.

Tần Kiêu bước sang bên cạnh một bước, thanh âm xa cách nói: "Có chuyện gì thì nói."

Đường Miểu nhìn sắc mặt anh lạnh lùng, có chút sợ anh, hai tay xoắn xuýt, nói: "Anh rể có biết trước khi anh tới, chị em đã đi tìm Ninh Viễn không?"

Tần Kiêu thản nhiên nói: "Không biết."

Đường Miểu nghẹn một tiếng, nói: "Ninh Viễn là chồng chưa cưới của em, là thanh mai trúc mã với chị em, chị em vẫn luôn thích anh ấy."

Tần Kiêu hơi hất hàm, cổ họng phát ra một tiếng hừ khẽ.

Đường Miểu thấy anh không tin, sốt ruột, "Thật mà, em vừa mới nhìn thấy, chị em và anh ấy đứng ở hành lang trò chuyện một lúc lâu, nửa tháng trước họ còn gặp nhau trong trung tâm mua sắm."

"Cô nói chị gái cô thích anh ta, thế sao bây giờ anh ta lại biến thành chồng chưa cưới của cô?"

Đường Miểu không nghĩ anh lại hỏi vấn đề này, giật mình một chút, trong đầu hiện lên những lời Tống Ninh Viễn vừa nói với Đường Khê, trong mắt hiện lên sự ghen ghét, "Bởi vì hai nhà Tống Đường vốn đã có hôn ước, dựa theo thứ tự, là chị em và Ninh Viễn đính hôn, nhưng nhà họ Tống không sánh được với nhà họ Tần nên chị em đã lựa chọn gả vào nhà họ Tần, trong nhà vì để không ảnh hưởng đến quan hệ với nhà họ Tống, không còn cách nào khác, chỉ có thể để em và Ninh Viễn đính hôn."

Đường Khê vừa mới đi tới đầu cầu thang liền nghe thấy giọng Đường Miểu.

Khoan hãy nói.

Logic của cô ta thật là hợp lý.

Bởi vì chị gái tham lam vinh hoa phú quý, không quan tâm vị hôn phu nghèo rách mà gia đình sắp đặt, lựa chọn gả vào hào môn, trong nhà không còn cách nào khác, chỉ có thể để cô ta chống đỡ.

Trước kia cô chưa từng phát hiện ra tài ăn nói của Đường Miểu lại tốt như vậy.

Tần Kiêu có tin không?

Đường Khê nín thở, ngón tay bất giác siết chặt tay vịn cầu thang, muốn nghe xem Tần Kiêu sẽ đáp lại thế nào.

"Ý của cô là chị cô thải ra một đống rác và cô là người phải nhặt?" Trong không khí vang lên giọng nói khinh thường của Tần Kiêu, "Chị cô không cần rác, có vứt đi thì cô cũng không xứng nhặt, hiểu không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv