Đường Thi một mình đi trên hành lang hẹp dài, lúc đầu là đi, tiếp đó là bước vội, sau đấy là điên cuồng bỏ chạy, cho đến khi lao ra khỏi tòa nhà khủng khiếp đang ầm ĩ với đủ loại âm nhạc điện tử kia, bóng hình của cô lại một lần nữa bị màn đêm nuốt chửng.
Cô dồn hết sức cắm đầu chạy trong bóng tối cô đơn, trong giây phút này, tất cả sự giễu cợt, châm biếm kia ùa về, cô cười, nụ cười hoảng hốt mà ngông cuồng, người đàn ông sau lưng đi theo từng bước chân cô, túm lấy cô.
Đường Thi không quay đầu lại.
Nhưng giọng nói gắt gao của người đàn ông như đâm vào lưng cô, như mũi kim sắc bén, lúc này đau đớn mới dần lan khắp cơ thể.
Cô quay đầu, cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, tát một cái vào mặt Bạc Dạ.
Thật đúng là... Một người đàn ông nực cười.
Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, Đường Thi khẽ cười, sau đó rút bàn tay lạnh băng của mình ra, chọc nhẹ vào ngực của Bạc Dạ.
Hành động này, giống như dùng chùy lớn đánh vào ngực anh, cho đến khi máu chảy giàn giụa, con tim thoi thóp.
Từng câu từng chữ của người phụ nữ đập tan tất cả những lời níu kéo và giải thích của Bạc Dạ, dường như cô hiểu được người đàn ông này đến đây để làm gì, nhưng có tác dụng gì cơ chứ? Sự an ủi ít ỏi đó căn bản chẳng thể bù đắp được những ngày tháng sống không bằng chết mà cô đã từng trải qua!
Đường Thi dùng ngôn ngữ làm vũ khí phá tan mọi sự phòng bị của Bạc Dạ.
Cô nói.
"Tôi và anh thù cũ vẫn chưa tính xong, những tình cảm trước kia tôi dành cho anh, anh đừng bao giờ nhắc đến nữa."
Từ nay trở đi, Bạc Dạ, chuyện mà tôi đã từng yêu anh, cứ coi đó là một câu chuyện cười đi, nghe xong rồi thì bỏ qua.
Khoảnh khắc đó, ngàn dao đâm vào tim khiến con tim Bạc Dạ đau nhói.
Đường Thi nhanh chóng đưa tay bắt xe, chui vào trong xe taxi, cô rõ ràng bị rượu đổ đầy người, rõ ràng là trước mặt mọi người chật vật như thế, nhưng lúc cô đứng lên, vẫn cao ngạo như cũ, tự cao tự đại như năm năm trước. Trong mắt cô, tất cả mọi người đều chỉ như những gợn sóng lăn tăn.
Chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh, như có ai đuổi theo vậy, nhìn Đường Thi ngày càng cách xa mình, Bạc Dạ xòe lòng bàn tay ra theo bản năng, anh đã cầm lấy cổ tay cô, nhưng bây giờ, đó chỉ còn là một khoảng trống.
Chẳng có gì cả.
Không phải như vậy… Đường Thi đã từng không dùng ánh mắt đó với anh, ánh mắt lãnh đạm giễu cợt lúc rời đi đó, giống như giữa bọn họ chẳng còn lại gì.
Lúc ý thức được ý nghĩ này, Bạc Dạ đột nhiên cười một tiếng, giữa bọn họ, đã từng có gì chứ?
Đường Thi yêu anh sâu đậm như vậy, yêu sâu đậm đến mức có thể vì anh mà chịu đựng tất cả, tình yêu nồng nhiệt đó, tình yêu dù chết cũng không đổi thay đó, rốt cuộc đã phải chịu đựng bao tổn thương và vụn vỡ, mới có thể biến thành phản kháng lạnh lùng đem đến bao đau khổ và hận thù như ngày hôm nay?
Cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó vô cùng đặc biệt, trong khoảnh khắc này, một cảm giác mãnh liệt tấn công Bạc Dạ, người đàn ông bị cảm giác này khiến cho sắc mặt trầm xuống, vô thức ngẩng đầu nhìn con đường đã vắng lặng từ lâu.
Gió đêm thổi qua, vọng đến lời than thở của ai đó, đi về một góc tối của thành phố không bao giờ ngủ này.
Đường Thi ngồi trong xe taxi, ánh mắt không ngừng lướt qua từng cột đèn bên đường, ánh đèn hắt trên khuôn mặt cô từng hồi lại từng hồi, lúc sáng lúc tối, làm người khác khó có thể nhìn rõ.
Người phụ nữ trong phút giây này nắm chặt ngón tay, mặc dù run rẩy, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người, giống như ánh mắt trăn trối cuối cùng của người sắp chết gửi lại với thế giới này, đáy mắt cô như đang có ngọn lửa nhen nhóm muốn thiêu rụi cả thế giới này.
Bạc Dạ, anh dựa vào tôi vẫn yêu anh, từ nay, yêu không được thì hận, hận không được thì chết đi!
Thế gian này, ai chẳng nghĩ đến kết cục tốt đẹp!