Ngày hôm sau khi thức dậy, Đường Thi chỉnh đốn lại bản thân và chuẩn bị đi đến công ty của Bạc Dạ. Cô trang điểm nhẹ nhàng, khoác một chiếc áo khoác mỏng và mang giày cao gót để đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, Đường Dịch gọi điện cho cô: “Duy Duy thực sự ở trong tay cậu ta sao? Thi Thi, một mình em đi sẽ không sao chứ?”
Đường Thi hít một hơi thật sâu, cơn gió lướt qua và thổi tung mái tóc của cô, cô nói với anh trai: “Em không sao. Anh, nếu xảy chuyện em sẽ gọi điện cho anh, anh cứ yên tâm đi công tác nhé.”
Đường Dịch dặn dò cô rất nhiều thứ rồi mới cúp máy, một lúc sau, Đường thi ngẩng đầu lên nhìn đường, đôi mắt cô lộ ra một vẻ dứt khoát. Cô bước đi trên đôi giày cao gót và bắt xe đi đến Tập Đoàn Bạc Thị.
Lúc đến nơi, Đường Thi trả tiền xong rồi xuống xe. Lúc này, đúng vào thời điểm các nhân viên văn phòng đi làm. Rất nhiều người ra vào ở cửa công ty. Thấy Đường Thi bước xuống, mọi người không hẹn mà cùng nhau quay ra nhìn cô.
Dáng người cao và mảnh khảnh với chiếc áo khoác gió mỏng manh tung bay trong gió, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, dáng người thướt tha của cô càng trở nổi bật.
Người phụ nữ bước vào cửa chính có một khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, giống như thép tinh luyện, vừa tàn nhẫn lại vừa lạnh lẽo. Cô mím chặt đôi môi mỏng của mình, trên khuôn mặt trắng trẻo mang theo sự căng thằng và lạnh lẽo, cô sải bước đi đến chỗ quầy lễ tân.
Chị gái ở quầy lễ tân bị đứng hình bởi tác phong của cô, sững sờ một lúc lâu mới nói: “Xin hỏi...cô tìm ai?”
“Bạc Dạ.”
Cô cứ như vậy gọi thẳng tên anh.
Nhân viên tiếp tân sững sờ: “Nhưng thưa cô...muốn gặp Tổng giám đốc Bạc cần phải hẹn...”
Nghe thấy cuộc đối thoại này, phía sau có người thì thầm với nhau.
“Hóa ra là đến tìm Cậu Bạc!”
“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, thấy cô ấy bước đi hùng hồn như vậy, chắc chắn là có chỗ dựa!”
“Đúng vậy! Chưa biết chừng lại là người tình bí mật của Cậu Bạc ấy.”
“Người tình bí mật của Cậu Bạc sao? Người mà Cậu Bạc yêu nhất không phải là cô An sao?”
Hai chữ cô An phát ra, trái tim cô như bị một con dao sắc bén đâm xuyên qua, sắc mặt Đường thi tái nhợt, nhưng cô lại cười, nụ cười khiến người ta nhìn thấy phải giật mình, cô nói: “Báo tên của tôi, Bạc Dạ sẽ trực tiếp sắp xếp gặp tôi.”
Nhân viên lễ tân đang định hỏi, cô gái này tự tin như vậy, rốt cuộc là ai, thì phía sau liền truyền đến một giọng nói.
“Ơ, sao cô lại ở đây?”
Đường Thi quay đầu lại và thấy Giang Yết, người lái chiếc Maserati đã chào hỏi cô ngày hôm đó. Anh ta đang nheo mắt cười và bước đến với đôi mắt đào hoa lấp lánh. Khi thấy Đường Thi đứng ở quầy lễ tân, anh liền đi đến chào hỏi: “Ồ, đến tìm Lão Dạ sao?”
Nhân viên tiếp tân thấy Cậu Giang ở thành phố bên cạnh cũng quen biết người phụ nữ này liền vội vàng để cô đi lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, người này rốt cuộc có thân phận như thế nào, mà ngay cả Cậu Giang cũng biết?
Ở một diễn biến khác...khi bước vào thang máy Đường Thi nói câu cảm ơn với Giang Yết: “Cảm ơn anh.”
“Không cần phải cảm ơn tôi.” Giang Yết cười và xua tay: “Tôi cũng đến tìm cậu ta có việc, nhưng cô cứ lên trước đi. Hơn nữa, ở đây cũng có cổ phần của nhà họ Đường, cô đi vào công ty của mình, cũng không phải điều gì quá đáng.”
“Có vẻ như anh đã điều tra tôi quá khứ của tôi rất rõ ràng.”
Ngữ khí của Đường Thi mang theo sự chế giễu, không biết là đang chế giễu Giang Yết, hay là đang tự chế giễu chính mình: “Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn không phải của tôi.”
Giang Yết liếc nhìn Đường Thi và nói với cô: “Năm năm trước khi cô ngồi tù....thực sự là do Bạc Dạ đẩy cô vào sao?”
Đường Thi không nói mà chỉ cười một cách thản nhiên.
Nhưng nụ cười đó quá đau đớn, giống như người đang mắc kẹt dưới vực thẳm và không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Giang Yết không gặng hỏi nữa. Thang máy tự động mở cửa khi đến tầng 20, hai người cùng nhau bước ra khỏi thang máy, điều đó đã thu hút những ánh nhìn của người đi ở hành lang.
Bạc Dạ vừa hay đang ngồi trong văn phòng chờ Giang Yết. Khi thấy anh ta mở cửa bước vào, đằng sau còn dẫn theo một người, anh liền mở miệng trêu ghẹo...
“Chết tiệt, bây giờ cậu đến bàn chuyện làm ăn còn dẫn theo phụ nữ à?”
Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đứng sau Giang Yết, sắc mặt của anh lập tức thay đổi: “Sao cô lại đến đây?”
“Dù sao cũng có tiền mồ hôi sương máu của nhà họ Đường trong Tập Đoàn Bạc Thị, sao tôi lại không thể đến?”
Đôi vai của Đường Thi khẽ run lên, nhưng cô cố gắng kìm nén, cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe.
Người đàn ông ngồi giữa văn phòng với một khuôn mặt nham hiểm, ngũ quan sâu sắc và đường nét tinh tế. Nhìn vào giới giải trí, ít ai có thể sánh được với ngoại hình này của anh, càng không phải nhắc đến việc có bao nhiêu sức hút với những quần chúng tầm thường.
Ở thành phố này, có vô số phụ nữ muốn trèo lên giường của anh, Đường Thi cho rằng mình thật may mắn, cô từng là vợ của anh....nhưng sau này cô mới biết, đó là khoảng thời gian buồn nhất của cô. Giữ khư khư một người đàn ông không bao giờ thuộc về mình, hóa ra lại đau đớn như vậy.
Giang Yết thấy tình huống của họ có gì đó không đúng, liền chủ động nghiêng mình và cười nói: “Haha...nếu như hai người có chuyện cần giải quyết...vậy...tôi sẽ nhượng bộ vậy...”
Còn chưa nói xong anh ta đã nhanh chóng ra khỏi văn phòng và liếc mắt đưa tình với cô thư ký ngồi ở bên ngoài: “Người đẹp bé nhỏ, có muốn đi uống trà buổi sáng với tôi không, Tổng giám đốc của cô tạm thời sẽ không có việc gì đâu~”
Cô thư ký xua tay nhưng vẫn bị anh kéo ra ngoài, cơ bản là không nghĩ tới trong văn phòng Tổng giám đốc sẽ xảy ra chuyện gì.
Ở một diễn biến khác, trong văn phòng. Một cánh cửa gỗ cách ly mọi thứ với bên ngoài, bầu không khí trong căn phòng được trang trí một cách trang nhã và cao quý đột nhiên đóng băng lại.
Đường Thi đứng đó một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Bạc Dạ: “Có phải rất bất ngờ khi thấy tôi đến đúng không?”
Bạc Dạ nheo mắt và cau mày: “Tôi cho rằng cô sẽ không đến.”
“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng tôi sẽ không đến.”
Đường Thi bật cười: “Cả đời này tôi muốn trốn đi thật xa, để không phải gặp lại anh nữa, vậy mà hôm nay lại chủ động tìm đến cửa. Bạc Dạ, suy cho cùng tôi vẫn không tàn nhẫn bằng anh.”
Bạc Dạ nghe thấy những lời này, cơn giận lập tức dâng lên, anh cười một cách mỉa mai: “Vậy chỉ có thể chứng minh, Đường Thi cô không có tự trọng.”
Đường Thi, cô không có tự trọng.
Đường Thi không lên tiếng, trong lòng cảm thấy chua chát.
Đúng vậy, cô là kẻ không có tự trọng.
Cô nghiến răng nói với Bạc Dạ: “Tôi đến là muốn đòi lại con trai tôi.”
“Đó cũng là con trai của tôi.”
“Không, đó chỉ là con trai của tôi thôi!”
Đường Thi đột nhiên cao giọng: “Tôi đã nuôi nó năm năm! Từ lúc tôi ngồi tù đến nay!”
Năm năm, suốt năm năm, những tháng ngày đen tối đó, nếu như không phải cô luôn nhắc nhở mình vẫn còn có một cậu con trai đáng yêu, sợ rằng cô đã chết ở trong tù từ lâu rồi.
Đường Duy chính là cuộc sống của cô, là vỏ bọc của cuộc đời cô!
Cho dù Bạc Dạ muốn tranh với cô, cô tuyệt đối không nhượng bộ!
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Thi, Bạc Dạ càng cười một cách vui vẻ: “Nhưng cô không thể thay đổi một sự thật rằng, trên người Đường Duy đang chảy dòng máu của tôi!”
“Vậy sao.....” Đường Thi cười trong nước mắt: “Anh vẫn muốn nhận đứa con trai này ư? Cậu Bạc, anh không sao đấy chứ? Không phải ban đầu anh rất hận tôi sao, không phải anh chỉ muốn An Mật sinh con cho anh sao! Sao vậy, con trai của một kẻ giết người, anh cũng muốn cướp đi à!”
Con trai của một kẻ giết người!