Vừa dứt lời, thậm chí cô còn đứng dậy, bộ dạng như định rời đi, trên mặt viết hai chữ “lạnh lùng”, cô đều kháng cự đối với mọi thứ mà Bạc Dạ làm.
Thế nhưng khi cô vừa cất bước, thì lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của Bạc Dạ vang lên sau lưng và hỏi cô: “Đường Thi, chắc không phải là em đang sợ tôi đấy chứ?”
Hai bờ vai của cô run mạnh, Đường Thi siết chặt ngón tay, khi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Bạc Dạ, lồng ngực cô run lên, gần như là theo bản năng đáp trả lại: “Đừng dùng cái điệu bộ như thế này để kích thích tôi nữa, Bạc Dạ à.”
“Tôi không muốn ở chung một phòng với anh, không phải vì sợ anh.”
Cô gái vẫn lựa chọn rời đi, mỗi lần bước đi đều vô cùng nhẹ nhàng thong thả, cô quay đầu lại nói: “Chỉ là bởi vì tôi cảm thấy kinh tởm mà thôi.”
Khi bốn chữ cuối cùng vừa nói ra, giọng nói còn mang theo rất nhiều sự căm hận, rốt cuộc Bạc Dạ cũng bị chấn động một câu nói này của cô.
Kinh tởm... Đường Thi... Cô lấy tư cách gì mà chê anh kinh tởm?
Đường Thi đi xa rồi Phó Mộ Chung mới huýt sáo một tiếng, lành lạnh nói: “Được đấy nhỉ, chèn ép đến mức khiến cô ấy phải rời đi, đây là điều mà anh muốn nhìn thấy đấy à?”
Bạc Dạ xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn Phó Mộ Chung: “Tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần...”
“Đúng vậy, anh đã cảnh cáo tôi rất nhiều lần.”
Phó Mộ Chung mỉm cười: “Nhưng mà, anh đứng trên lập trường nào đây hả, Bạc Dạ?”
Bạc Dạ bị Phó Mộ Chung ép hỏi đến mức không thốt nên lời.
“Tôi rất có thiện cảm với Đường Thi, tuy trước mắt chỉ mới là xuất phát từ giai đoạn có thiện cảm thôi, nhưng mà Bạc Dạ...” Phó Mộ Chung chậm rãi lau miệng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Bạc Dạ, trong ánh mắt của người đàn ông lộ ra dục vọng muốn cướp đoạt giống như động vật hoang dã, Phó Mộ Chung nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt anh, chậm rãi nở nụ cười: “Có phải anh vẫn chưa dứt được tình cũ với cô ấy không?”
Bốn từ “chưa dứt tình cũ” vừa xuất hiện, An Như đang ngồi bên cạnh thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Người phụ nữ vừa rồi là ai?
Chẳng trách thái độ của anh Bạc Dạ khi nãy lại kỳ lạ như vậy, hóa ra là vì có sự tồn tại của người phụ nữ kia!
An Như siết chặt ngón tay, nhìn thấy Phó Mộ Chung đứng lên, vẻ mặt cô ta thay đổi, nũng nịu la lớn: “Anh ba...”
“An Như.” Phó Mộ Chung quay đầu lại nở nụ cười với cô ta: “Tôi biết cô đang nghĩ đến cái gì, nhưng mà có một vài người, cô không thể động vào được.”
Ý của Phó Mộ Chung không phải là vì anh che chở cho Đường Thi nên An Như không động vào được, mà hoàn toàn chính là bản thân An Như không thể động vào Đường Thi.
Cô gái kia có đôi mắt trong veo như dòng suối, hoàn toàn khác biệt với người phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông ở trước mặt đây.
Đường Thi như vậy, An Như hoàn toàn không thể so sánh, cho nên bất kể là phương diện nào, An Như cũng không thể bằng được Đường Thi.
Sau khi Phó Mộ Chung nói hết câu thì anh liền gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, lúc đi ngang qua Bạc Dạ, anh giữ chặt cổ tay Bạc Dạ.
Anh nói: “Có một vài người là mình nên dùng trái tim để cảm nhận, Bạc Dạ, nói không trừng tất cả những gì anh từng thấy trước mắt... Đều là giả dối.”
Con ngươi của Bạc Dạ bỗng nhiên co rút, Phó Mộ Chung khẽ cười: “Tôi tra được một ít manh mối của năm năm trước, nếu có hứng thú, cuối tuần này đến Tiger chờ tôi.”
Hai người đàn ông yên lặng trao đổi ánh mắt, sau đó lướt qua nhau.
Sau khi Phó Mộ Chung rời đi thì ánh mắt của Bạc Dạ lập tức trở nên u ám, đôi mắt đen như mực giống như một vũ trụ thu nhỏ, tất cả ánh sáng đều bị hút vào hố đen đó. Anh thản nhiên thu lại cảm xúc trong tâm trạng của mình, người đàn ông vẫn tuấn tú như trước, nhưng trên khuôn mặt tinh tế lặng lẽ hiện lên một lớp băng mỏng.
Manh mối... Năm năm trước?