Sau khi đánh răng rửa mặt xong Tùng Sam ngồi cùng mẹ con hai người bọn họ ăn lẩu. Anh ta cũng không kén chọn trong việc ăn uống, có cái gì ăn cái nấy, cũng không ăn vội vàng, ở điểm này anh ta rất tự nhiên ăn chậm nhai kỹ. Đường Thi cảm thấy cả người Tùng Sam cử động theo một nhịp điệu chậm rãi, vừa lạnh lùng vừa ngạo nghễ hững hờ, bản thân anh ta luôn sống trong thế giới của riêng mình. ban ngày thì ngủ tối đến làm việc, chỉ vào lúc bắt đầu làm việc mới biến thành một tên có hiệu suất nhanh đến thần thánh vậy. Trừ thời điểm đó ra thì tất cả đều chỉ chậm và chậm hơn nữa thôi.
Đường Duy ăn rất nhiều, mép miệng lấm lem nước chấm, hôm nay thằng bé trông cực kỳ háo hức kể với Tùng Sâm những gì bản thân đã trải qua trong lúc thi, nói xong thì chớp chớp mắt, ý muốn chờ mong Tùng Sam khen ngợi nó.
Tùng Sam thở dài, từ từ hướng mắt lên, vươn tay xoa xoa đầu thằng bé: “Cháu giỏi quá.”
“Dạ vâng.”
Đường Duy gắp cho anh ta một miếng thịt: “Cảm ơn chú đã khen cháu ạ!”
Đường Thi nhìn hai người trước mắt trò chuyện vui vẻ, bỗng như có ảo giác rằng bản thân đang trong một buổi hội họp gia đình.
Khuôn mặt của Tùng Sam này thật sự là quá giống với Đường Dịch, nên cực kỳ dễ dàng khiến cô lầm tưởng biến anh ta trở thành một hình bóng của Đường Dịch.
Nghĩ tới chuyện đau lòng, đôi mắt Đường Thi phiếm đỏ, lại nhanh chóng kiềm chế xuống.
Ngày trôi như thế nào là do bản thân mình, cô chỉ có sống thật tốt, anh trai trên trời mới có thể an lòng được.
Không biết Bạc Dạ nghe từ đâu tin Đường Duy phải đi học ở một trường quý tộc, mới đầu anh lo rằng liệu Đường Thi có thể đủ tiền để đóng mức học phí quá lớn này không, sau đó ngẫm lại, anh cũng đã từng đưa cho Đường Thi một phần tiền. Số tiền này đem đi lo học phí cho Đường Duy cũng dư sức, anh im lặng một lúc rồi mới cất giọng nói với Lâm Từ:
“Cho người nhìn qua sinh hoạt của Duy Duy ở trường học một chút đi, phải đảm bảo thằng bé không bị bắt nạt đấy.”
Lâm Từ đứng bên cạnh cung kính cúi đầu đáp: “Dạ tôi đã hiểu.”
Sau khi cậu ta rời khỏi, Bạc Dạ ngồi vào bàn làm việc, anh xoay ghế dựa lại, hướng mặt về phía cửa sổ sát đất ở phía sau, từ trên tầng cao khi nhìn xuống phía dưới, sẽ tự thấy có một loại cảm giác tịch liêu.
Sau khi từ chỗ Đường Thi về, Bạc Dạ cảm thấy lòng mình vô cùng trống trải, cứ như trái tim mình đã bị lấy đi, cả người, chỉ là một cái xác không hơn.
Anh không thể tin được rằng chính mình vậy mà nhớ nhung vợ cũ của mình đến nỗi trông như bị bệnh vậy, nhớ đến nỗi bệnh cũng bắt đầu nguy kịch.
“Cậu Bạc Dạ, cậu Phó Mộ Chung bảo cậu ấy muốn tối nay uống chút rượu với cậu.”
Lâm Từ lại bước vào, theo sau cậu ta là Phó Mộ Chung, người đàn ông đang đút tay trong túi quần. Bọn họ đã rất lâu rồi không gặp mặt mà nói chuyện cho rõ ràng một lần, mối quan hệ giữa họ từ cái lần tỏ rõ lập trường kia cũng trở nên căng thẳng.
Nhưng anh không nghĩ ra được hôm nay anh ta tới để làm gì.
Sắc mặt Phó Mộ Chung cũng chẳng khá khẩm hơn Bạc Dạ là bao, rất rõ ràng gần đây anh ta cũng trải qua một vài chuyện không tốt cho lắm.
Anh ta tiến lên, hai tay chống lên bàn làm việc của Bạc Dạ, nhìn chòng chọc vào mặt Bạc Dạ: “Tối nay đi làm vài ly không?”
Giọng của Phó Mộ Chung cũng khàn cả đi.
Bạc Dạ nhìn anh ta một lúc lâu, chân mày cũng nhíu lại: “Cậu sao thế?”
“Tâm trạng không tốt.”
Phó Mộ Chung bực bội chậc một tiếng: “Muốn tìm người uống rượu, tiện thể tâm sự một chút.”
Trước đây anh ta và Bạc Dạ dẫu gì cũng từng là anh em tốt, dù cho vì Đường Thi mà cãi nhau không thoải mái, thì hiện tại cũng sớm quay về trạng thái không xa không gần. Nhìn thấy bộ dạng của Phó Mộ Chung, ánh mắt Bạc Dạ hơi co rút:
“Tùy cậu, muốn gọi luôn cho đám Giang Yết không?”
“Không cần”
Phó Mộ Chung phất tay: “Không đi ra ngoài uống, buổi tối qua nhà tôi uống được chứ?”
“Ok đi.”
Bạc Dạ nhận ra hôm nay Phó Mộ Chung cố ý đến tận nơi báo một tiếng, vừa xong đã vội xoay người rời đi, thật sự là không hiểu nổi vì sao anh ta biến thành như vậy, cả tính cách con người cũng quay ngoắt.