“Đường Thi, tôi không ngờ cô lại đê tiện như vậy!”
Bạc Dạ có vẻ tức giận đến cực điểm. Anh ấn Đường Thi ép cô vào vách tường. Hơi thở mạnh mẽ, đôi mắt anh cuộn trào vô số cơn bão---anh đang tức giận.
“Anh gọi tôi đến uống rượu, lẽ nào không nghĩ đến việc tôi sẽ bị người ta làm khó sao?”
Đường Thi cười híp mắt lại: “Không phải anh muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi bị người ta sỉ nhục sao, sao vậy, chưa nhìn thấy, nên cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Bạc Dạ ép cô vào vách tường và đến gần cô, anh cứ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm như vậy, một lúc sau, một nụ hôn nồng cháy rơi xuống môi cô.
Đường Thi vùng vẫy dữ dội, lúc này có người đi vào, Bạc Dạ khẽ cười: “Kêu đi, kêu lên để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này!”
Khốn kiếp!
Đường Thi nhìn Bạc Dạ một cách dữ dội, đôi mắt cô đỏ ngầu: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Bạc Dạ không nói, một lần nữa cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt. Hương vị của cô rất đặc biệt, năm năm trước khi cô vẫn còn là vợ của anh, Bạc Dạ và cô lên giường giống như là làm theo phép. Mặc dù không thích người phụ nữ này, nhưng cô có một dáng người rất đẹp, nên Bạc Dạ không cảm thấy Đường Thi nhàm chán...
Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng Đường Thi sẽ mang thai và sinh con cho anh.
Ký ức đột nhiên tràn về, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Năm năm trước, khi An Mật qua đời, có phải Đường Thi cũng đang mang thai?
Nhưng lúc đó cô không nói nên anh không biết, anh đã đá lên người cô trước mộ của An Mật và tống cô vào tù, biến cô thành một kẻ mất trí...
Cơ thể Bạc Dạ run rẩy dữ dội, đứa trẻ này có thể sống sót....quả thực là không dễ dàng.
Lúc đó sợ rằng ngay cả ý chí muốn sống tiếp Đường Thi cũng không có, mang thai ở trong tù, có bao nhiêu sự tuyệt vọng chứ?
Đường Thi đẩy anh ra, nhóm người bên ngoài đã rời đi, không có ai phát hiện ra có hai người ở trong gian phòng vệ sinh cuối cùng đó. Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nói với anh một cách nghẹn ngào: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Tại sao, coi tôi như một món đồ chơi. Khi anh muốn liền tìm đến, khi anh không cần liền tùy ý sỉ nhục!
Bạc Dạ, năm năm trước anh làm tổn thương tôi đến vậy, thế vẫn chưa đủ sao?
Tôi đã trả một cái giá khủng khiếp như vậy rồi, tại sao vẫn không để tôi thoát khỏi anh?
Bạc Dạ không nói, nhưng đồng tử của anh khẽ co lại, thấy dáng vẻ đau đớn của Đường Thi, người đàn ông dường như cảm nhận được nỗi buồn của cô.
Đường Thi đẩy anh ra, đôi vai không ngừng run rẩy. Cô chỉnh đốn lại quần áo và lau môi một cách mạnh mẽ, son môi đã biến mất khi bị anh cưỡng hôn, nhưng khi cô dùng tay xoa mạnh, trên môi lại xuất hiện một chút màu hồng.
Bạc Dạ cảm thấy anh đúng là điên rồi, nhất định là đã say, tại sao năm năm sau khi Đường Thi quay lại, anh lại bắt đầu nghĩ về cô?
Đường Thi vỗ mặt mình rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Dường như anh nghe thấy tiếng sụt sịt của cô khi cô rời đi. Bạc Dạ đứng một mình trong nhà vệ sinh nữ một lúc lâu, sau đó mới đi ra ngoài với sắc mặt không tốt.
Vừa đi ra ngoài, anh liền gặp phải một nhóm phụ nữ đang đi vào.
“Mẹ kiếp, đây có phải là nhà vệ sinh nữ không vậy?”
Những người phụ nữ uống say quay đầu ra nhìn tấm biển, rồi lại nhìn Bạc Dạ vừa bước ra: “Mẹ ơi, đẹp trai quá, nhưng, tại sao lại ở trong nhà vệ sinh nữ?”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, có khi lại là một tên biến thái...”
“Chậc chậc, nhìn không ra, trông sạch sẽ thế, vậy mà lại lẻn vào nhà vệ sinh nữ....”
Một nhóm phụ nữ cố liếc nhìn Bạc Dạ thêm một lúc, nhưng người ta có khí chất thần bí khó lường như vậy, nên cũng không dám nói quá to.
****
Khi Đường Thi quay lại, Phúc Trăn dường như đã đợi cô rất lâu. Vừa nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười và kéo cô vào lòng, động tác thành thục giống như một tình nhân cũ vậy. Khi người vào sau là Bạc Dạ nhìn thấy cảnh này, anh lặng lẽ nheo mắt lại.
Rốt cuộc là bị gì vậy? Khoảng khắc anh nhìn thấy thứ vốn thuộc về mình bị người đàn ông khác chạm vào...anh không thể kiểm soát được sự cáu kỉnh của mình.
Anh dồn nén sự rung động trong lòng xuống, khi Bạc Dạ quay lại vẻ mặt anh đã trở lại như bình thường. Ở bên kia, Phúc Trăn đang cười và dựa vào vai Đường Thi. Người đẹp trong vòng tay, mặt mày hớn hở.
Phúc Trăn sát lại gần hỏi tên của Đường Thi và khẽ cười bên tai cô: “Xem ra mối quan hệ của cô và Lão Dạ không bình thường?”
Đường Thi rùng mình, sao anh ta lại nhìn ra được? Nhưng cô không thừa nhận, mà gần như trong nháy mắt cô đổi thành một khuôn mặt tươi cười: “Làm sao có thể, sao cậu Phúc lại nghĩ như vậy?”
Phúc Trăn ôm lấy cô và nói: “Bởi vì tôi nhìn thấy khi cô đi ra ngoài, Lão Dạ cũng đi ra...”
Khả năng quan sát này, xem ra người ta cũng không phải là một kẻ ngốc. Cô đến đây cùng với Bạc Dạ, ít nhiều sẽ đoán được mối quan hệ của cô và Bạc Dạ, lại còn một trước một sau đi vào nhà vệ sinh nữa....
Chẳng trách lại khiến Phúc Trăn sinh nghi.
Đường Thi không nhiều lời, mà chỉ rủ mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Cậu Phúc, thực sự muốn biết tôi là ai sao?”
Phúc Trăn thấy biểu cảm thâm trầm này của cô, bất giác hơi sững sờ: “Ừm...cô sao vậy?”
Đường Thi mỉm cười, cười đến nỗi khiến cho cả thế giới tràn ngập màu sắc.
Năm năm trước, người tình trong mộng của người đàn ông ở thành phố A là cô. Cô có một đôi mắt đẹp đến kinh động lòng người, một khí chất cao quý và kiêu ngạo. Năm năm sau, viên ngọc này rơi xuống nhân gian và trở thành một cái gai trong trái tim của người đàn ông!
Đường Thi áp sát vào tai anh ta và nói với giọng điệu thân mật như với người yêu: “Cậu Phúc...tôi tên là Đường Thi.”
Thành phố A từ khi bắt đầu chỉ có một Đường Thi, đó chính là cô chủ nhà họ Đường1
Sắc mặt Phúc Trăn đột nhiên thay đổi, như thể anh ta không thể tin được. Anh ta mở to hai mắt, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sự kinh ngạc không dám tin. Anh ta nhìn Đường Thi chằm chằm, dường như muốn nhìn thấy linh hồn cô thông qua khuôn mặt cô—
Thật đáng tiếc, Đường Thi đã không có linh hồn từ lâu rồi.
Cô mỉm cười gục lên vai anh ta: “Có phải cảm thấy rất không đáng tin đúng không? Đúng vậy, tôi chính là Đường Thi, chính là cô chủ nhà họ Đường năm năm trước bị các anh cho rằng là hung thủ giết người...là vợ cũ của Bạc Dạ.”
Khoảnh khắc biết được sự thật, cơn sốc đã nhấn chìm anh ta.
Thậm chí đôi tay đang ôm lấy cô của Phúc Trăn cũng bắt đầu run rẩy: “Cô....có phải đang đùa với tôi không vậy?”
“Có gì đáng để đùa chứ?”
Đường Thi lập tức bình tĩnh lại, cô rời khỏi người anh ta và tự rót cho mình một ly rượu, cô cười một cách xinh đẹp: “Không biết tôi, lẽ nào không nhận ra khuôn mặt này của tôi sao? Cậu Phúc, năm năm trước mặc dù tôi ở trong tù, nhưng lại thường xuyên nghe tên của anh.”
Năm năm trước...cô đã ngồi tù năm năm.
Hơi thở của Phúc Trăn bắt đầu tăng tốc, nếu đổi lại là một người khác. Đối với một người phụ nữ đã ly hôn và từng ngồi tù, anh ta tuyệt đối sẽ không có chút hứng thú nào, ai lại muốn có một người phụ nữ tồi tệ như thế này?
Nhưng người trước mặt này là Đường Thi, là một cô chủ có tiếng đã gây chấn động cả giới thượng lưu năm năm trước.
Phúc Trăn nhìn cô, cổ họng đột nhiên trở nên khô khan, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
“Lão Dạ....tại sao lại bảo cô đến tiếp rượu?”
Nếu đó là sự thật, vậy thì Đường Thi chính là vợ cũ của Bạc Dạ, tại sao Bạc Dạ lại gọi vợ cũ của mình đến đây....làm việc này?
Đường Thi mỉm cười với anh ta, sau đó chớp mắt: “Vì chúng tôi đã ly hôn rồi, cho nên anh không cần phải coi tôi là gì đó của Bạc Dạ đâu.”
Đúng vậy, trước giờ cô ấy chẳng là gì của Bạc Dạ, cho dù là năm năm trước hay năm năm sau, trong lòng Bạc Dạ chưa bao giờ có vị trí của cô.’
Nói được một nửa, Bạc Dạ đột nhiên bước tới, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, anh trực tiếp vác Đường Thi lên vai.
Đường Thi sợ đến mức toàn thân run rẩy trước hành động bất ngờ này của anh, sau đó cô đánh mạnh vào lưng anh: “Anh làm gì vậy, mau thả tôi xuống!”
Bạc Dạ cười khẩy: “Thả cô xuống? Để tiếp tục nhìn cô liếc mắt đưa tình với người khác sao?”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước hành động này của Bạc Dạ, Phúc Trăn ngồi trên sofa thấy Bạc Dạ vác Đường Thi trên vai như vậy liền nói một cách lắp bắp: “Người...người anh em, có gì từ từ nói!”
“Cậu Phúc, thật ngại quá, hôm nay cô ấy là của tôi, hẹn anh hôm khác!”
Phúc Trăn bóp chặt ly rượu và hét lên: “Lão Dạ cậu không phải là người! Tự mình đưa cô ấy đến đây, vậy mà bây giờ lại muốn độc chiếm!”
Đường Thi đỏ mặt xấu hổ. Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, hành vi này rõ ràng là đang làm cô bẽ mặt, cô cố gắng kìm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Bạc Dạ, thả tôi xuống!”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Anh uống say rồi!”
“Đúng vậy, tôi uống say rồi!”
Bạc Dạ không quan tâm đến ánh mắt xem kịch hay của mọi người mà trực tiếp vác Đường Thi đi ra ngoài. Đường Thi choáng váng đầu óc: “Thả tôi ra! Khốn kiếp! Cặn bã! Đi chết đi!”
“Chửi hay lắm, thiên phú về ngôn ngữ cũng cao đấy, tốt nghiệp đại học Ivy League quả nhiên vốn từ vựng rất phong phú.”
“Bản thân anh muốn tôi đi tiếp rượu, bây giờ lại hối hận!” Đường Thi cao giọng: “Có bản lĩnh thì hãy để người ta đưa tôi đi! Đồ rác rưởi! Tra nam, bà đây đã ngồi tù năm năm vì anh, con mẹ nó anh còn muốn tôi như thế nào!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Câu nói tôi đã ngồi tù năm năm của Đường Hoan giống như một mũi kim đâm vào lỗ tai của mọi người, tất cả đều dừng hết động tác lại quay ra nhìn hai người. Khoảnh khắc đó, mọi người cuối cùng cũng nhớ ra cô là ai.
Cô chủ tài sắc vẹn toàn nhà họ Đường – Đường Thi!
Kẻ giết người bị bắt vào tù năm năm – Đường Thi!
Đường Thi đột nhiên cười nhạo chính mình, sau đó những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống và làm mờ tầm nhìn của cô. Cô không muốn khóc nhưng cô không thể ngăn nó lại được. Số phận đáng sợ như vậy đấy, khi bạn nghĩ rằng bạn có thể thoát hoàn toàn, nó liền cho bạn một cú đánh mạnh mẽ, sau đó nói với bạn rằng, bạn không thể thoát ra khỏi cái bóng này.
Bạc Dạ đặt cô xuống rồi lại ôm cô vào lòng và áp cô vào tường, anh bóp cằm cô trước ánh nhìn của tất cả mọi người: “Oan ức sao?”
Đường Thi nheo mắt cười, giọng nói sắc bén, giống như mang theo một sự hận thù không thể xóa mờ: “Oan ức? Tôi có gì đáng phải oan ức chứ, tôi đúng người đúng tội, tôi đáng đời!”
Bạc Dạ không thể nghe nổi giọng điệu này của cô, anh bóp cổ cô một cách tàn nhẫn, những người đằng sau hét lên: “Cậu Bạc...đừng, đừng làm vậy!”
Phúc Trăn sốc nặng trước sự thay đổi này và hét lên ở phía sau: “Lão Dạ! Cậu bình tĩnh một chút!”
Giang Yết bắt đầu gọi điện thoại kêu người đến: “Bạc Dạ uống say rồi....mau đến đưa người về.”
Dưới sự kiềm hãm của anh, không khí trong phổi của Đường Thi ngày càng ít đi, cuối cùng hai mắt nhắm lại và ngất đi trong tay anh.
“Trời ơi! Chết rồi....chết rồi!”
Bàn tay Bạc Dạ run lên một cách dữ dội và rút động tác lại, sao có thể, anh đã bóp chết cô sao? Không thể nào!
Anh....chỉ là anh đang quá tức giận nên mới không để ý đến sự có mặt của mọi người mà sỉ nhục cô, anh không hề nghĩ đến việc muốn lấy mạng cô....
Trước khi hôn mê, mọi thứ đều trở nên quay cuồng, cuối cùng rơi vào bóng tối, Đường Thi nghe thấy ai đó đang gào thét bên tai và tất cả những điều này dần dần....dần dần rời xa cô.