Môi răng giao triền, đầu lưỡi tham lam hút hết mật ngọt, Cảnh Thư Nhiễm bị hôn đến choáng váng. Cô chưa từng hôn ai, bị đầu lưỡi đối phương làm cho chao đảo, nháy mắt cả hô hấp đều khó nhọc, chân tay bủn rủn, đầu óc cũng không còn thông suốt.
Đây rốt cuộc... là cảm giác gì vậy...?
Cảnh Thư Nhiễm hai tay bị trói chặt, cả người cựa quậy theo bản năng muốn thoát ra.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đối mặt với loại chuyện này, Cảnh Thư Nhiễm vô cùng sợ hãi. Là sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nụ hôn có chút trúc trắc, tới tận khi cô hết dưỡng khí, Vũ Gia mới luyến tiếc rời đi. Sợi chỉ bạc kéo dài đến tận cằm, theo đó là thanh âm hô hấp khó nhọc của Cảnh Thư Nhiễm.
Cảnh Thư Nhiễm nằm dưới thân Vũ Gia, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt mê man, sợ hãi lại ngờ vực, trên môi lưu lại dấu vết của người kia.
"Nói xem, cảm giác của em thế nào." Vũ Gia nở nụ cười đẹp đẽ.
Cảnh Thư Nhiễm đầu óc ong ong, khác với bộ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh thường ngày, ngây thơ đáp.
"Thật sự kì lạ... c-chúng ta không nên làm thế này. Khó chịu lắm..."
Nói đi vẫn phải nói lại, Cảnh Thư Nhiễm chỉ mới đang trong độ tuổi dậy thì, hơn nữa từ nhỏ vốn lăn xả trên chiến trường, làm gì có ai dạy cho mấy thứ chuyện phòng the.
Vũ Gia nghe được, nhịp tim cô đập một cách bất thường.
"Hửm? Khó chịu? Chỗ nào khó chịu?"
Cảnh Thư Nhiễm ngốc lăng, đơn thuần nói.
"Phía dưới..., dừng lại được không.".
||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||
Vũ Gia âm thầm nghĩ, con người này vốn cường ngạnh tới cỡ nào, tại sao khi lên giường lại giống một đứa ngốc tới vậy.
A, phải rồi, cô mới có mười sáu tuổi.
Nhưng mà đã là tù nhân, tuổi tác cũng chẳng có gì quan trọng.
Vũ Gia dùng đầu ngón tay lạnh băng lần mò xuống dưới, ghé vào đùi trong của Cảnh Thư Nhiễm. Cô sợ hãi theo bản năng co chân lại, không ngờ bị Vũ Gia cường thế giữ lấy, rải những nụ hôn lên cơ thể Cảnh Thư Nhiễm.
Nóng. Thật nóng.
Cảnh Thư Nhiễm mông lung nhìn trần nhà, quật cường không muốn khóc, thế nhưng cũng có thể do trước đây cô chưa làm qua mấy sự tình này, cơ thể phản ứng vô cùng mãnh liệt với mỗi cái động chạm của vị thiếu tướng.
Vũ Gia âm trầm đặt môi bên xương quai xanh của Cảnh Thư Nhiễm, gặm cắn đến rướm máu.
Cảnh Thư Nhiễm cắn chặt môi, ngăn cho tiếng hét không thoát ra.
Hàm răng sắc nhọn trực tiếp xé rách da thịt non mềm, để lại dấu ấn khó phai nhòa.
Cứ như vậy, Vũ Gia quay lật người Cảnh Thư Nhiễm ra đằng sau, rải những vết cắn lên trên sống lưng của cô. Cảnh Thư Nhiễm hai chân quỳ trên nệm, tay bị trói đến phát đau, đón nhận lấy sự trừng phạt yêu thương của Vũ Gia.
Vũ Gia chỉ đang đơn thuần, giống như phát tiết lên món đồ chơi.
Cơ thể không một mảnh vải bị nữ nhân khác chơi đùa, không chỗ nào không sờ qua, cả người Cảnh Thư Nhiễm run rẩy như phát bệnh, mất kiểm soát đến mức thân nhiệt tăng đến chóng mặt, toàn thân ra mồ hôi, hương thơm vô cùng dễ chịu.
"Dừng lại... tôi cầu xin cô.. Vũ thiếu tướng, a, van cầu cô..."
"Lớn tiếng một chút, thanh âm dễ nghe thật đấy."
Vũ Gia liếm một bên má Cảnh Thư Nhiễm, trong mắt tràn đầy ý cười khinh thường.
"Cái gì mà tiểu đội trưởng, vinh quang của quân đội, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ như gấm."
"Nhìn xem, cái sự cao ngạo của em vứt đâu rồi, không phải vẫn cam chịu dạng chân cho ta chơi sao."
Lời này nói ra, lại chạm đúng vảy ngược của Cảnh Thư Nhiễm.
Cô cam chịu vứt bỏ tự tôn, làm nô lệ, không có quyền con người.
Nhưng đối xử giống gái bán hoa ti tiện đến quá quắt như vậy, đối với Cảnh Thư Nhiễm mà nói, trước nay chưa từng có trong từ điển.
Cảnh Thư Nhiễm nhân lúc Vũ Gia hôn xuống liền cắn mạnh vào môi cô, máu rỉ ra khóe miệng, trong miệng tràn đầy vị máu tanh.
"Tôi không phải món đồ chơi của cô, Vũ Gia..."
Vũ Gia ăn đau lùi lại, ánh mắt tối sầm, bờ môi đỏ rực nhìn qua vô cùng diễm lệ. Từ trước tới nay, những người có cơ hội đả thương nàng đếm trên đầu ngón tay, tất cả bọn họ đều đã xuống Hoàng tuyền an phận nơi chín suối.
Thân phận tôn quý, lại bị một đứa nô lệ không biết tốt xấu mạo phạm.
"Chát!!!"
Cảnh Thư Nhiễm nhận lấy cái tát không hề kiêng nể, cả thân thể ngã ra đệm về một bên, tiếng kim loại va đập vào nhau ở trên cổ tay gây ra thanh âm long trời lở đất. Má cô in dấu tay hằn trên da, khóe miệng đã xuất hiện vết rách, vết bầm tím trên gương mặt xinh đẹp nổi bần bật.
"A!!" Cảnh Thư Nhiễm đau đớn kêu lên, dù chỉ một tiếng rất nhỏ như vậy, lông mày cô nhíu chặt vì đau. Đại não quay cuồng, đau đến muốn nôn ra lục phủ ngũ tạng.
"Không chấp nhận hiện thực, đúng không?"
"Hay là, ngươi muốn ta gọi binh lính tiến vào, để họ một lũ đàn ông thay ta làm ngươi đến điên đảo?"
"Đừng thử thách sức chịu đựng của ta, Cảnh Thư Nhiễm."