Điện Thái Hòa chiếm diện tích cực lớn, khiến người đứng ở một bên rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên kiếp này vào cấm đình rộng rãi nguy nga, mới biết cái gọi là uy nghiêm của hoàng gia, hoa biểu cùng thú đứng sừng sững đứng ở hai bên, nhất thời khiến lòng người cảm thấy được tôn kính.
Nàng cảm thấy mình hẳn là bị sửng sốt bởi phong thái của thiên gia, lúc này mới sinh ra ảo giác.
Sau khi Lục Chi Quân hỏi xong, Thẩm Nguyên chỉ cười lắc đầu với nam nhân.
Thẩm Nguyên đội mão Bích La cao quý, làm tôn lên gương mặt phù dung to bằng bàn tay đặc biệt nhỏ nhắn, nàng ăn cơm chay mấy tháng ở am đường, cơ thể rõ ràng ốm đi rất nhiều.
May mà hiện tại đang là mùa đông, kinh thành không có mưa nên cơ thể của Thẩm Nguyên có thể chống chọi với cái lạnh buốt giá của am đường.
Trong lúc thủ hiếu, nửa đêm, Lục Chi Quân cũng lái xe đến canh đường, muốn đón Thẩm Nguyên về công phủ.
Kết quả tất nhiên là bị Thẩm Nguyên cự tuyệt, Lục Chi Quân chỉ gõ cửa bên ngoài phòng, Thẩm Nguyên ngay cả cơ hội để hắn nhìn nàng một cái cũng không cho.
Hai phu thê không nói nhiều, họ đi dọc theo con đường cung điện thật dài, đi tới Trường Ninh cung, nơi tổ chức đại tiệc.
Sau khi Thẩm Nguyên theo Lục Chi Quân ngồi xuống trên đỉnh cung yến, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, mặc dù dáng vẻ thùy mị, nết na ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng lại âm thầm quan sát mọi thứ trong điện.
Thẩm Nguyên thoáng nhìn lướt qua một đám vương gia chư hầu đã an tọa, lại nói có hai loại chư hầu của Đại Kỳ, một loại chính là như Yên, Ninh, Khánh, Đại và các vương gia chư hầu ở biên cương, loại còn lại của lãnh thổ chư hầu thì thuộc nội quận, Chu vương, Sở vương, Tề vương đều thuộc về nội quận vương. (1)
Những vương thị của tộc chư hầu đến đây số đều đã lớn tuổi, cũng có vài đích thế tử thay phụ thân vào kinh.
Thẩm Nguyên ở trong kinh, thỉnh thoảng cũng nghe qua một số tin đồn về các nước chư hầu, trong đó, chính là cuộc chiến vương thất thuộc nước Yên là tàn khốc nhất, mà Yên thế tử chưa đến tuổi làm lễ đội mũ, mà đã dùng thủ đoạn sắc bén diệt trừ phe đối lập, trở thành người nắm quyền thực tế của nước Yên, khả năng của hắn về mọi mặt cũng đứng đầu trong số các thành viên hoàng thất tại nước chư hầu này.
Thứ tự chỗ ngồi của con cháu hoàng thất nước chư hầu không cố định, Thẩm Nguyên nghe nói Yên vương bị bệnh nặng, lần này chỉ có Yên thế tử Uất Trì Tĩnh vào kinh triều cống, nhưng không biết hắn là ai.
Nhìn từ xa, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc chương phục cao quý, đầu đội mũ thất nguyệt màu đen, khí chất trong sạch, quý phái, sáng sủa như ngọc, có thể nói là có ngoại hình tuấn tú với nét trăng thu vô bờ bến.
Tầm mắt của Thẩm Nguyên không khỏi dừng lại một chút trên người nam tử nọ.
Chỉ dựa vào ngoại hình mà nói, người nọ tuyệt đối là người nổi bật nhất trong những vương gia chư hầu này, nhưng không biết liệu hắn có phải là Yên thế tử trong truyền thuyết hay không.
Thẩm Nguyên chưa kịp rời tầm mắt khỏi người nam tử nọ thì lại phát giác, dường như hắn ta cũng đang nhìn về phía nàng.
Ánh mắt hắn ta không dò xét, cũng không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng rõ ràng làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy được hắn ta cũng đang quan sát hành động của nàng.
Thẩm Nguyên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Đúng lúc này, lại cảm thấy tay trái của mình bỗng dưng bị Lục Chi Quân bên cạnh nắm vào trong bàn tay rộng lớn, ngón tay đeo ngọc ban chỉ lạnh lẽo của hắn cũng chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Khi nam nhân đang chơi đùa với bàn tay mịn màng của Thẩm Nguyên, nàng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trùng hợp vào đại tiệc như vậy, Lục Chi Quân nghiêm túc lạnh lùng như thế lại phải lặng lẽ nắm tay nàng dưới bàn tiệc.
Thẩm Nguyên mặc cho hắn nắm, khi Lục Chi Quân nghiêng đầu nhìn nàng, nàng cũng dùng nụ cười trong trẻo bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu.
Tiếng sáo trúc của Giáo phường cung nhạc dần dần nổi lên.
Uất Trì Tĩnh nhìn thấy hết nhất cử nhất động của đôi phu thê đang ngồi ở trên.
Tình cảm của Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên giống như cực kỳ tốt đẹp, trong lúc vô tình lộ ra sự thân mật rất tự nhiên, hoàn toàn không giống như là cố tình giả vờ.
Uất Trì Tĩnh nghe nói, Trấn Quốc công phủ không có thiếp thất nào, Lục Chi Quân chỉ sủng ái một mình phu nhân Thẩm Nguyên.
Tuy rằng không nhất thiết hắn phải cưới Thẩm Nguyên bằng con đường chính đáng, nhưng Lục Chi Quân thân là trượng phu, hoàn toàn đã làm tròn trách nhiệm đối với thê tử.
Sau khi Uất Trì Tĩnh thoáng yên tâm về hiện trạng của Thẩm Nguyên, nhưng lại không biết bên kia đại tiệc, cũng có một người đang dừng tầm mắt trên người hắn ta.
Phu nhân Vệ thị của Lưu Viễn Hầu là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân trong triều, trước đó cũng qua lại với Lục thái hậu, lần này thái hậu mở tiệc chiêu đãi quan quyến tông phụ, cũng có Vệ thị và nữ nhi Đỗ Phương Nhược.
Đỗ Phương Nhược có dung nhan xinh đẹp, trên mặt trang điểm tinh xảo, nàng ta cầm quạt la che mặt, lặng lẽ dùng chuôi quạt chỉ vào Uất Trì Tĩnh, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân, người có biết, người nọ là dòng họ nào không?”
Vệ thị nhìn ra tâm tư của nữ nhi, lạnh nhạt trả lời: “Người nọ là Yên thế tử, Uất Trì Tĩnh.”
Thì ra hắn chính là Uất Trì Tĩnh!
Khi Vệ thị trở về, hảo cảm của Đỗ Phương Nhược đối với Uất Trì Tĩnh lại đột nhiên tăng lên.
Yên thế tử đến từ nước ngoài nên mới có thể xuất chúng như vậy, thủ đoạn sắc bén mà lại có phong thái của vương giả, tướng mạo còn tuấn tú nữa chứ.
Thực ra, Đỗ Phương Nhược không coi trọng công tử thế gia tầm thường, nàng ta cảm thấy điều kiện của mình là xuất chúng về mọi mặt, đối với yêu cầu của phu lang tương lai cũng cực kỳ kén chọn.
Nhưng người như Uất Trì Tĩnh lại hoàn hảo đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng ta.
Sau khi Uất Trì Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn về phía nàng ta, tim Đỗ Phương Nhược đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Hôm nay, cuối cùng nàng ta cũng cảm nhận được, nai con chạy loạn trong tâm hồn thiếu nữ.
Vệ thị lúc này thấp giọng nói với Đỗ Phương Nhược: “Yên thế tử này không có cưới vợ.”
Đỗ Phương Nhược cảm thấy mẫu thâu ruột của mình đã đụng phải tâm tư của nàng ta, nên có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lục Chi Quân ngồi ở trên đầu, nhìn Uất Trì Tĩnh.
Trước đây, Uất Trì Trinh từng động tay động chân trong các vật phẩm cống nạp của nước Yên, cũng may Uất Trì Tĩnh là một người có đầu óc, không rơi vào cái bẫy của Uất Trì Trinh, thành công giải quyết nguy cơ đầu tiên sau khi hắn ta vào kinh.
Coi như là, thông qua một khảo nghiệm của hắn.
Hiện giờ, trong nửa năm nay, Uất Trì Trinh mời chào không ít môn khách, vả lại mẫu phi của hắn ta vẫn lấy thân phận thái tần trong hoàng cung, Uất Trì Trinh ở trong nội đình có thể sử dụng chút quyền lực.
Trận đại yến này, Uất Trì Hoa tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xuống tay với Uất Trì Tĩnh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lục Chi Quân trở nên hơi thờ ơ.
Nhưng không biết, Uất Trì Tĩnh có thể thành công tránh được cái bẫy thứ hai do Uất Trì Trinh đặt ra cho hắn ta hay không.
Hạ độc trong thức ăn là không có khả năng, dù sao Uất Trì Tĩnh thân là đích thế tử, bên cạnh có cung nữ liên tục dùng ngân châm thử độc cho hắn ta.
Lục Chi Quân nghe nói, Uất Trì Trinh còn thu một vị phương sĩ làm môn khách của hắn ta, theo điều tra tỉ mỉ thì người này sẽ luyện chế ra một loại dược tên là Bách Tửu Lộ, chỉ cần trộn vài giọt vào rượu, chỉ cần uống một chén rượu này xuống bụng, thì có thể đạt tới hiệu lực của hơn mười chén.
Cho dù tửu lượng của Uất Trì Tĩnh có tốt đến đâu, sau khi uống ba chén, cũng sẽ say như chết.
Nếu một người say rượu, khó tránh khỏi sẽ mất đi lý trí và cách ứng xử.
Lý do Uất Trì Trinh làm vậy, không gì khác hơn là muốn cho Uất Trì Tĩnh xấu mặt trước mặt một đám thế gia quyền quý, tốt nhất là cho hắn ta đang mất thể diện trước ngự tiền.
Như vậy, Uất Trì Tĩnh vừa mới vào kinh, danh tiếng của hắn ta sẽ bị hạ thấp trước mặt một đám thế gia.
Hắn ta vốn không phải là nhân sĩ bản địa trong kinh, Uất Trì Trinh chắc hẳn cũng đoán được Uất Trì Tĩnh không có mối quan hệ nào ở kinh thành, cho dù có phát hiện sự kỳ lạ của rượu, thì cũng sẽ không vận dụng được lực lượng gì để đi điều tra rõ việc này.
Lục Chi Quân thản nhiên nhìn lướt qua nữ tử thế gia trong độ tuổi đang ở đây.
Trong đám văn nhân trong kinh, huân tước thế gia có danh tiếng nhất, đương nhiên là Đỗ gia Lưu Viễn Hầu phủ.
Nếu Uất Trì Tĩnh là người thông minh, hắn ta nên biết, cưới Đỗ Phương Nhược là tương đương với việc chiếm được toàn bộ thế lực của Lưu Viễn Hầu phủ trong kinh thành.
Nếu Uất Trì Tĩnh muốn có một chỗ đứng trong kinh, trở thành thái tử của Kỳ triều, tất nhiên phải thông qua con đường thông gia với thế gia thì mới có thể thành công.
Nói cho cùng, chuyện này vẫn phải xem Uất Trì Tĩnh tính toán như thế nào.
Đã uống mấy chén rượu.
Quả nhiên, dưới sự kích động có chủ đích của Uất Trì Trinh, mọi người lần lượt tiếp tục kính rượu chúc mừng Uất Trì Tĩnh.
Lục Chi Quân lạnh lùng quan sát mọi chuyện trong yến tiệc, Thẩm Nguyên lúc này lại ra hiệu cho hắn nhìn Uất Trì Tĩnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Quý Khanh, người kia, có phải là thế tử nước Yên không?”
Lục Chi Quân lạnh nhạt nói ừm.
Thẩm Nguyên lại ghé tai nói nhỏ với hắn vài câu.
Lục Chi Quân nghe xong, không khỏi nhíu mày.
Sau khi nàng dùng ánh mắt khao khát nhìn Lục Chi Quân, nam nhân chỉ thấp giọng trả lời: “Tùy nàng.”
Lục Chi Quân không nhiều lời với Thẩm Nguyên, nhưng hắn cảm thấy, trong bóng tối, người có quan hệ huyết thống này sẽ có chút thiện chí vô cớ với đối phương.
Không lâu sau, Uất Trì Tĩnh rõ ràng có hơi say, có vẻ lung lay sắp ngã ngồi trên bàn tiệc.
Lục Chi Quân thấy vậy, không biết rốt cuộc hắn ta say thật hay là giả say.
Nếu như Uất Trì Tĩnh say thật, vậy trước đây hắn đánh giá cao về Uất Trì Tĩnh.
Uất Trì Trinh xin chỉ thái hậu, muốn đỡ Uất Trì Tĩnh đến một nơi để tỉnh rượu.
Khi Uất Trì Tĩnh được cung nhân kéo xuống, ánh mắt của Đỗ Phương Nhược vẫn bám sát hắn ta, còn Thẩm Nguyên cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rời khỏi điện.
Vừa ra khỏi điện, Thẩm Nguyên nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Uất Trì Tĩnh.
Chờ khi tìm được hắn ta cùng hai thái giám đang đỡ hắn ta, quả nhiên như nàng đoán, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Đi qua Đông Hoa môn, là nơi các thái phi sinh sống.
Uất Trì Tĩnh tất nhiên không biết bố cục trong cung, những thái giám kia lại rõ ràng muốn đỡ hắn ta đến điện ngoài cửa cung điện Đông Hoa môn.
Có nha hoàn và vài người hầu hoàng gia đi theo phía sau Thẩm Nguyên, sau khi nàng chạy bước nhỏ về phía Uất Trì Tĩnh, liền cất giọng lớn tiếng nói: “Chỗ Trường Ninh điện có mái hiên cho thế tử nghỉ ngơi, các ngươi đưa hắn đến ngoài Đông Hoa môn, rốt cuộc là có ý định gì?”
Hai gã tiểu thái giám hai mặt nhìn nhau, đang không biết làm gì, lại nghe Thẩm Nguyên nói với người hầu hoàng gia phía sau: “Đỡ thế tử về mái hiên của Thái Hòa điện nghỉ ngơi, Thái hậu nương nương hẳn là đã chuẩn bị canh tỉnh rượu cho hắn rồi.”
Người hầu hoàng gia lập tức đáp dạ phu nhân Quốc công.
Dù sao hai gã tiểu thái giám kia là người nhẹ dạ cả tin, không dám nói một chữ không với Thẩm Nguyên, chỉ đành trông mong nhìn người hầu lại đỡ Uất Trì Tĩnh đến Trường Ninh điện.
Thẩm Nguyên cũng cùng mọi người quay về, nhưng lúc này, nghe thấy Yên thế tử bên cạnh ngữ điệu trầm thấp nói với nàng: “Đa tạ phu nhân Quốc Công giúp đỡ.”
Thẩm Nguyên hoảng hốt.
Sau khi nàng quay đầu nhìn Uất Trì Tĩnh, thấy bước chân của hắn ta mặc dù ra vẻ loạng choạng, nhưng ánh mắt nhìn người lại rất rõ ràng và trong sáng, không giống như đang say chút nào.
Hóa ra hắn ta đang giả vờ say rượu!
Sau khi Uất Trì Tĩnh được cung nhân đỡ về mái hiên, Thẩm Nguyên còn cảm thấy Yên thế tử này thật sự là một nhân vật không thể khinh thường.
***
Tuyết mịn đang tan bên ngoài khung cửa sổ, và những chiếc đèn lồng đỏ treo trên mái hiên nằm rải rác dưới những mái hiên màu cam ấm áp.
Sau khi tham dự cung yến xong, trở về công phủ, Thẩm Nguyên đã chơi đùa cùng Sóc ca nhi trong chốc lát, sau khi gọi Liêu ca nhi tới, hỏi chuyện học hành gần đây của hắn, rồi cởi lễ phục phức tạp của cáo mệnh phu nhân, mặc áo lót bằng lụa màu hồng cánh sen đi vào trong tịnh phòng.
Các nha hoàn đã nấu nước nóng trong thùng tắm, Thẩm Nguyên vừa vươn tay nhỏ nhắn ra, muốn thử nhiệt độ nước, liền bị Lục Chi Quân lặng yên không một tiếng động giam vào lòng.
Nam nhân chắc là vừa từ Kỳ Tùng quán đến viện của nàng, trên bộ trăn ngồi còn thấm đẫm cái lạnh của mùa đông cùng hơi thở thanh mát của cây tùng ngoài quán, sau khi ôm nàng, liền nóng lòng hôn nàng.
Thẩm Nguyên chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa kịp nhón chân lên theo yêu cầu ngày xưa của Lục Chi Quân, nam nhân cao lớn mạnh mẽ như trâu đã nhấc eo nhỏ nhắn của nàng, rồi bế nàng lên.
Thẩm Nguyên đang bước trên guốc gỗ, nhưng hai chân trần lại theo động tác của Lục Chi Quân ôm nàng, treo lơ lửng trên không trung.
Tuy nói Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân có chừng mực, sẽ không để nàng ngã trên mặt đất, nhưng trong lòng có chút sợ hãi trước hành vi hơi thô lỗ của hắn, nên mềm mại năn nỉ hắn: “Quý Khanh… Chàng bỏ ta xuống trước đi.”
Khi nam nhân nghe theo lời của nàng đặt nàng trở lại chỗ cũ, hắn lại nắm lấy gáy mảnh khảnh của nàng, cúi người nhắm vào vành tai của nàng, và phần thịt mềm của cổ nối liền với cằm.
Hắn vừa châm ngòi tình cảm của nàng, vừa thấp giọng hỏi: “Đã lâu không gặp, nàng không nhớ ta sao?”
Lục Chi Quân thấp giọng hỏi xong, Thẩm Nguyên vừa dùng bàn tay nhỏ bé đẩy nam nhân ra, vừa ấp úng hỏi ngược lại: “Ta cũng ôm Sóc ca nhi đến canh đường, chàng đã gần hai tháng không gặp con, chàng không nhớ Sóc ca nhi sao?”
Câu hỏi rất sát phong cảnh.
Lục Chi Quân cũng đột ngột dừng lại mọi động tác, nhíu mày hỏi: “Đang yên đang lành, nhắc nó làm gì?”
Thẩm Nguyên vừa định phàn nàn rằng Lục Chi Quân không quan tâm đến nhi tử thì nam nhân lại ra lệnh cho nha hoàn thay cái thùng tắm trong phòng thành một cái lớn hơn.
Sau khi hai người đều ngâm mình trong đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên ửng hồng, Lục Chi Quân cường tráng che chở nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp cũng phả ra vào bên tai nàng.
Nàng sẽ hiểu ý của nam nhân, nên cố tình đá ngã ghế đạp dưới chân.
Vốn dĩ định dùng một mánh khóe nho nhỏ với Lục Chi Quân, cũng tốt khi chìm xuống đáy thùng, không để cho Lục Chi Quân thực hiện được.
Nhưng không ngờ, Lục Chi Quân đã kịp thời nâng hai cánh tay mảnh khảnh của nàng lên, giọng nói khàn khàn thấp giọng ra lệnh nói: “Đỡ lấy.”
Thẩm Nguyên trong lòng bỗng dưng hoảng sợ, nhưng chỉ đành nghe theo lời của hắn, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đáng thương đỡ lấy mép thùng.
Lập tức liền bị hắn chặn ở trên vách gỗ, không thể hoạt động một cách tự nhiên được.
Cái tư thế này khiên Thẩm Nguyên cực kỳ mất cảm giác an toàn, nhưng biết Lục Chi Quân lâu rồi chưa làm, nên cắn môi, không quét sạch hứng thú của hắn.
Sau khi bị bọt nước khuấy đảo vài lần, Lục Chi Quân cuối cùng cũng phát hiện Thẩm Nguyên không ổn lắm, thấy thê tử trước người vẫn dùng tay nhỏ nhắn che môi, nên kịp thời dừng mọi chuyện lại.
Sau khi bế Thẩm Nguyên từ tịnh phòng về nội thất, Lục Chi Quân cẩn thận đặt nàng vào giường Bạt Bộ.
Thẩm Nguyên đã ngừng khóc từ lâu, chỉ là sau khi ngâm nước nóng, thân thể hơi yếu, cũng không để những nốt thăng trầm khi nãy trong lòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Chi Quân khó có thể lộ vẻ xấu hổ, giọng nói trầm thấp hỏi nàng: “Đã khó chịu, sao không cầu xin ta dừng lại?”
Thẩm Nguyên giật mình một chút.
Vừa muốn đáp lại Lục Chi Quân rằng không cần đem chuyện vừa rồi để trong lòng.
Nhưng trong đầu, lại bỗng dưng hiện lên một hình ảnh quen thuộc.
Hình như rất lâu về trước, giữa hai người đã từng có một cuộc trò chuyện tương tự, trong hình ảnh quỷ dị ấy, nàng cũng không thích tư thế này, sau khi Lục Chi Quân phát hiện ra, cũng hỏi nàng như vậy.
Sau khi Thẩm Nguyên lấy lại tinh thần, Lục Chi Quân dùng ngón tay vuốt nhẹ gương mặt yếu ớt của nàng, bình tĩnh nói một cách trịnh trọng: “Lần sau nếu thật sự không thoải mái, nhất định phải nói với ta, được không?”
Khi hàng lông mi dài của Thẩm Nguyên run lên, Lục Chi Quân lại cúi người hôn lên trán của nàng.
Sau khi nhắm mắt lại, nàng lại cảm thấy suy nghĩ của mình hôm nay thật sự kì lạ. Những gì Lục Chi Quân nói lúc nãy, hình như nàng đã nghe qua y hệt trong khoảng thời gian dài trước rồi.
***
Đôn quận vương phủ.
Thị thiếp Chân thị đang cung kính ngồi ở một bên bàn Bát Tiên, hầu hạ người uống say như chết Uất Trì Trinh.
Uất Trì Trinh cầm chén rượu bạch ngọc lên, hừ lạnh một tiếng, rồi nhớ đến sự kiện mà hắn đã dày công sắp đặt trong bữa tiệc hôm nay, nhưng lại bị Thẩm Nguyên phá hỏng.
Hắn thầm mắng trong lòng, Thẩm thị thật đúng là một con đàn bà ngu xuẩn, còn chưa trở thành nữ nhân của hắn, mà đã phá hư chuyện tốt của hắn rồi.
Chờ ngày hắn có được nàng đi, nhất định phải tính sổ chuyện cũ với nàng, đến lúc đó cho dù Thẩm thị năn nỉ hắn như thế nào, hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc với nàng.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Trinh càng thêm tức giận, nên đã ném chén rượu trong tay xuống đất trước mặt Chân thị.
“Vương gia ~”
Chân thị bị tiếng sứ rơi xuống đất làm cho hoảng sợ, sau khi nàng che miệng lại, liền thấy Uất Trì Trinh cau mày muốn đi về phía phòng chính.
Chân thị vừa định đuổi theo hắn, nhưng Uất Trì Trinh lại mắng nàng: “Cút ra xa một chút, hôm nay bổn vương không có tâm trạng đụng vào ngươi đâu.”
Dứt lời, liền một mình đi vào nội thất.
Sau khi hắn vào phòng, vẻ mặt Chân thị nhanh chóng chuyển từ hoảng hốt thất thố cùng sợ hãi, thành vẻ chán ghét cực sâu với nam nhân này.
Tuy Uất Trì Trinh có chính phi, nhưng chưa bao giờ qua đêm trong phòng vương phi.
Bởi vì hắn có một sở thích khiến người ta ghê tởm, đó chính là chỉ thích những người vợ đã trở thành người phụ nữ của người khác.
Chân thị xinh đẹp, trước đây cũng phu thê ân ái với trượng phu mình, nhưng nàng lại bị quận vương ghê tởm Uất Trì Trinh nhìn trúng.
Uất Trì Trinh dùng thủ đoạn mờ ám, khiến trượng phu trước của Chân thị chết, còn ép Chân thị thành thiếp thất của hắn.
Nhưng sau khi Uất Trì Trinh chiếm được Chân thị, lại nhanh chóng chán chơi nàng.
Bởi vì thứ hắn thích luôn luôn là vợ của người khác.
Chân thị vẫn đứng ở chỗ lồng hoa, nhăn mày nghe tiếng Uất Trì Trinh phát ra từ bên trong, nàng chịu đựng sự ghê tởm, và lúc này cuối cùng cũng xác nhận lại suy đoán trước đây của nàng.
***
Ngày hôm sau, huynh đệ Giang thị biết được một chuyện từ chỗ quận vương phủ, rất khó mở miệng nói cho Lục Chi Quân.
Hai huynh đệ từ chối lẫn nhau mấy canh giờ, ai cũng không muốn nhắc tới chuyện này với Lục Chi Quân, rồi lại không thể không nói chuyện liên quan đến Thẩm Nguyên cho hắn biết.
Cuối cùng, Giang Trác và Giang Phong đành phải quyết định, hai người cùng nhau nói chuyện này cho Lục Chi Quân biết.
Trong thư phòng của quán, Lục Chi Quân đang ngồi ngay ngắn trên án, vẻ mặt lạnh lùng viết công văn, người Trung thư xá nhân vừa rời khỏi công phủ thì gã sai vặt cũng vào trong phòng, rót cho hắn thêm một chén trà.
Bên cạnh bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của nam nhân là một chén trà với hơi sương nóng.
Lục Chi Quân vừa định cầm chén trà lên thì thấy huynh đệ Giang thị vào phòng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Hắn không khỏi dùng đôi mắt phượng dò xét, lạnh lùng ra lệnh nói: “Có chuyện thì nói, không cần ấp úng.”
Giang Trác liền đẩy Giang Phong lên trước, ý bảo hắn nói trước.
Giang Phong ngước mắt nhìn khuôn mặt hơi âm trầm của Lục Chi Quân, lại muốn ca ca nói trước.
“Cạch —— ” một tiếng.
Lục Chi Quân đã đặt chén trà trong tay về chỗ cũ, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng để ta nói lần thứ ba.”
Lúc này, Giang Phong mới ấp úng nói cho Lục Chi Quân biết sự thật.
Hóa ra trước đây, Uất Trì Trinh tìm một họa sĩ đã gặp Thẩm Nguyên và có tài vẽ tranh cao tay, liền bỏ ra số tiền lớn để hắn ta vẽ vô số bức tranh về mỹ nhân.
Mỗi mỹ nhân trên bức tranh này đều là Thẩm Nguyên.
“Đôn quận vương đối diện trước chân dung của phu nhân… Làm chân dung phu nhân…”
Giang Phong không nói hết lời, nhưng phàm là nam nhân, đều có thể biết Uất Trì Trinh đã làm gì.
Vừa dứt lời, huynh đệ Giang thị liền nghe thấy tiếng vỡ vụn của đồ sứ vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân đang trầm xuống, chén trà bên tay cũng không biết từ khi nào bị hắn bóp nát, lực tay của nam nhân thật lớn, kết cấu sứ của chén trà dày gấp mấy lần mà có thể bị hắn bóp nát.
Bàn tay phải của Lục Chi Quân chỉ bị ngâm trong một ít trà nóng, cũng không bị thương.
Hắn vẫn biết sở thích của Uất Trì Trinh nhưng không ngờ hắn ta lại nhớ thương Thẩm Nguyên.
“Công… Công gia, chuyện này, ngài muốn xử lý như thế nào?”
Giang Phong hỏi xong thì thấy Lục Chi Quân đặt hai tay lên tay vịn hai bên ghế thái sư, gân xanh trên trán dường như đang nhảy dựng lên, nghiêm nói ra lệnh nói: “Đã là bẩn thỉu như vậy, không cần để hắn giống nam nhân bình thường nữa.”
Giang Trác hiểu đại khái tâm tư của Lục Chi Quân, cũng biết rằng trước mắt hắn còn muốn giữ lại tính mạng của quân cờ Uất Trì Trinh này để sử dụng cho riêng mình.
Tuy nhiên, việc phế bỏ chức năng của Uất Trì Trinh sớm như vậy, khiến hắn ta trở nên không thể giao hợp được nữa, hẳn là sẽ khiến hắn ta còn đau khổ hơn cái chết,
***
Hai ngày sau, Đôn quận vương phủ.
Ngày hôm trước, Uất Trì Trinh gọi Chân thị đến hầu hạ, sau một đêm nhàn hạ, ngày hôm sau hắn lại đến viện của một thị thiếp khác.
Nhưng khi Uất Trì Trinh lại muốn giống như đêm qua, làm chút chuyện sinh long hoạt hổ, làm gì cũng không làm được.
Ngay cả khi có sự trợ giúp của dược, Uất Trì Trinh vẫn không thể giống như trước.
Đêm đó, hắn gọi y sư tới, sau khi y sư kiểm tra một phen, liền ngữ khí nặng nề nói cho hắn biết chân tướng.
Sau này, hắn không còn có thể giao hợp được nữa, và kể từ đó mất khả năng sinh sản.
Sắc mặt của Uất Trì Trinh chợt hoảng sợ, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì vậy? Bổn vương sao đột nhiên không thể… Không thể giao hợp? Sau này ngay cả con nối dõi… Con nối dõi cũng không thể có sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”
Y sư hỏi: “Vương gia… Vương gia đã từng uống loại thuốc gì?”
Uất Trì Trinh thành thật nói thật với y sư về việc uống quá liều thuốc trợ hứng vào đêm qua.
Y sư thở dài, lại nói: “Ai, đây là đúng rồi, vật cực tất phản.”
Uất Trì Trinh nghe xong thì giận dữ, sau khi tức giận mà hất bàn, rồi ra lệnh cho y sư giữ im lặng về việc này, sau đó sai người gọi phương sĩ Trần Nghiêu vừa về dưới trướng hắn đến phòng chính.
Dung mạo của Trần Nghiêu xấu xí, chỉ nhìn khuôn mặt, thì chỉ cảm thấy hắn ta là một nam nhân hơi thăng trầm của cuộc đời.
Nhưng nếu nhìn thân hình, nghe giọng nói, liền làm cho người ta cảm thấy, hắn ta là một nam tử tuấn tú, tuổi còn trẻ.
Sau khi Trần Nghiêu đến đây, Uất Trì Trinh liền có chút khó xử nói chuyện này với Trần Nghiêu, cũng hỏi: “Ngươi có cách gì để giải quyết việc này không?”
Trần Nghiêu nghe xong, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn ta thành thật trả lời: “Hồi vương gia, thần chỉ hiểu chút thuật vu cổ, nhưng không am hiểu y thuật.”
Uất Trì Trinh lớn tiếng hỏi ngược lại: “Vậy Bách Tửu Lộ lúc trước ngươi cho bổn vương lấy từ đâu ra?”
Trần Nghiêu trả lời: “Đó là… Đó là dược lộ đã có ở biên giới Vân Nam, là thần trực tiếp mang từ Vân Nam đến kinh thành.”
—— “Cút! Tất cả đều ra khỏi đây cho bổn vương! Bổn vương thật sự nuôi một đống phế vật, ngay cả chút bệnh nhỏ này cũng không trị được! !”
Sau khi Trần Nghiêu mồ hôi lạnh rời đi, Uất Trì Trinh còn cố gắng bình tĩnh bình phục cảm xúc của mình.
Chờ hắn làm hoàng đế, sau khi quyền lực ngày càng lớn, thì có thể tìm danh y khắp nơi trong Kỳ triều, bệnh này của hắn tóm lại có thể được chữa khỏi.
Uất Trì Trinh đột nhiên nhớ tới, hôm nay hắn phái người đến chỗ họa sĩ lấy chân dung của Thẩm Nguyên, nhưng sao giờ chưa đưa đến phủ.
Sau khi gọi người hỏi một trận mới biết, thì ra họa sĩ vẽ chân dung cho hắn lại bị phủ doãn Thuận thiên phủ bắt giam với tội danh “vẽ tranh không đứng đắn” áp giải vào trong nhà giam.
Quan binh tất nhiên còn phát hiện bức tranh về Thẩm Nguyên do họa sĩ vẽ, sau khi việc này bị các họa sĩ còn lại trong kinh biết được, liền nhận ra nguyên nhân thật sự của họa sĩ kia bị bắt giam.
Kể từ đó về sau, họa sĩ trong kinh thành, không ai dám tự vẽ tranh về mỹ nhân phu nhân của Trấn Quốc công.
***
Phủ phụ quốc tướng quân.
Hôm nay trùng với đại thọ năm mươi của Kiều Phổ, Kiều gia cũng mở thọ yến, mời các thế gia huân tước rất có địa vị trong kinh thành bao gồm Trấn Quốc Công phủ, Quảng Ninh Hầu phủ, cùng Lưu Viễn Hầu phủ.
Buổi thọ yến này khác với yến tiệc của thế gia trước đây, Kiều Phổ còn mời Yên thế tử Uất Trì Tĩnh vẫn còn trong kinh thành đến tham dự yến tiệc.
Sau khi các vương gia chư hầu còn lại đều trở lại lãnh thổ của mình, Lục Chi Quân liền lưu Uất Trì Tĩnh lại trong kinh, còn giao cho hắn ta việc làm ở Công bộ, chức quan chính là thị lang chánh tam phẩm.
Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, hướng gió trong triều cũng có biến hóa một cách vi diệu.
Phải biết rằng, Đại tướng quân Kiều Phổ chính là biểu huynh của Thủ phụ, hắn có thể mời Uất Trì Tĩnh tham dự yến tiệc, ít nhiều cũng đại biểu cho thái độ của Thủ phụ.
Nhưng tâm tư của Lục Chi Quân thâm trầm và quỷ dị nhất, trước đó thế tử Uất Trì Trinh cáo nghỉ mấy ngày trong triều, Lục Chi Quân còn bảo tiểu hoàng đế đưa chút lễ an ủi đến Đôn quận vương phủ.
Bằng cách này, làm cho người muốn đứng xếp hàng hơi bối rối.
Kiều phu nhân vô cùng bận rộn trong bữa tiệc, Thẩm Nguyên và Cao phu nhân cũng không giúp được gì cho nàng ấy, hai người nhiệt tình tán gẫu một lát, chiếc khăn tay của Cao phu nhân giao chéo nhau trong bữa tiệc năm đó, sau khi hai người nàng nhớ lại chuyện cũ năm đó, Thẩm Nguyên liền rời khỏi chỗ ngồi, muốn đi dạo lại trong phủ tướng quân.
Kiều gia vừa là thế gia có quân công, tuy rằng cách trang trí phủ đệ không tinh xảo và uyển chuyển như phủ viên của văn nhân, nhưng cũng không mất đi phong thái bề thế.
Thẩm Nguyên dẫn Bích Ngô đi về phía hoa viên của Kiều phủ, nhưng đột nhiên có một ảo giác, mình đã từng sống ở đây trong một khoảng thời gian rồi.
Lúc nàng rời khỏi bữa tiệc, Kiều phu nhân sợ nàng lạc đường, còn cố tình cho một đại nha hoàn của mình đi theo bên cạnh Thẩm Nguyên.
Nhưng trên đường Thẩm Nguyên từ sảnh nữ đến hoa viên, không cần nha hoàn chỉ dẫn, chỉ dựa vào trực giác là có thể thành công tìm được hoa viên của phủ tướng quân.
Các kiến trúc đi ngang qua cửa lâu, từ đường Kiều gia tông, công sảnh và nguyệt đài, lại giống như đã được khắc ở trong đầu vậy.
Sau khi Thẩm Nguyên cau mày, bước qua ngưỡng cửa và tiến vào sảnh lần thứ hai, trong đầu chợt hiện lên những con ngựa đang chạy như bay và những con sư tử chơi bóng trên trụ cửa ở hai bên cổng.
Sau khi nghĩ đến điều này, Thẩm Nguyên dừng lại kiểm tra một phen cách trang trí của cổng dưới ánh mắt kinh ngạc của Bích Ngô và đại nha hoàn của Kiều phu nhân.
Thì thấy trên cánh cửa bên trái, có chạm khắc những con ngựa đang chạy như bay.
Mà bên phải, như nàng nghĩ, giống hệt hình những con sư tử đang chơi với quả bóng xuất hiện trong tâm trí nàng.
Thẩm Nguyên đang cảm thấy mọi thứ thật kỳ quái, liền cảm thấy bả vai mình bị người nào đó vỗ nhẹ một cái.
Nàng quay người nhìn lại, sau khi thấy rõ diện mạo của người nọ, con ngươi mềm mại càng khó có thể tin mở to ra.
________________
Tác giả muốn nói: Thật ra Quân thúc tiêu chuẩn kép ghê, kiếp trước hắn để cho Nguyên nhi lấy thân phận biểu muội nhà họ Kiều để gả cho hắn, rồi kiếp này lại không cho phép biểu thân thành hôn (đầu chó)