Cái thích Lục Chi Quân đã lặng lẽ bén rễ, nảy mầm trong lòng Thẩm Nguyên, đến bây giờ mới kết trái, rồi rơi xuống đất.
Lúc này, nàng ngước mắt lên.
Do trời mưa, ánh sáng trong thư phòng hơi tối, Lục Chi Quân vẫn nhắm mắt, đường cong khuôn mặt của hắn thu hết sự lạnh lùng và cương nghị, tuấn tú không gì sánh bằng, hô hấp trong trẻo cũng quấn lấy nàng.
Lông mi dài của Thẩm Nguyên run run.
Nàng nghĩ mỗi khi trời mưa, Lục Chi Quân sẽ luôn dùng tốc độ nhanh nhất trở về bên cạnh nàng, rồi sẽ hết sức kiên nhẫn ở bên cạnh nàng, dỗ dành nàng.
Từng mảnh vụn tích tụ lại trong đôi mắt xinh đẹp, yếu đuối của Thẩm Nguyên khi ở chung với hắn, cũng dần dần nhuộm một tầng hơi nước.
Đôi mắt của nàng khẽ động, lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của người trước mặt, cuối cùng không thể không nghiêng về phía trước, khẽ đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Thẩm Nguyên nhẹ nhàng gọi tự của hắn trong lòng.
Quý Khanh, Quý Khanh.
Rất thích chàng, Quý Khanh.
Ngay khi bờ môi mềm mại vừa chạm vào khóe môi hắn, Lục Chi Quân liền mở mắt ra, Thẩm Nguyên còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng dùng bàn tay nắm lấy gáy mảnh khảnh, dễ gãy của nàng.
So với nụ hôn nhạt nhẽo như chuồn chuồn nước của Thẩm Nguyên, sau khi Lục Chi Quân giành lại ưu thế, tư thế hôn nàng rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Khi hắn cạy miệng đàn hương của mỹ nhân, nàng bất lực mềm mại trong vòng tay hắn, mặc cho nam nhân khuấy động vị ngọt mềm mại ấy.
Khi Lục Chi Quân hôn nàng như thế này, cũng cho Thẩm Nguyên một cảm giác choáng váng không thể chạy trốn được, suy nghĩ trong đầu đều do mình hắn chiếm giữ.
Hắn tóm lại là độc đoán một chút.
Lúc đầu, Thẩm nguyên còn muốn chào đón Lục Chi Quân, nhưng cuối cùng, chỉ đành dùng bàn tay nhỏ nhắn chống lên đầu gối của hắn, cố gắng thoát khỏi hắn.
Lục Chi Quân cũng dần dần cảm nhận được sự khác thường của mỹ nhân, cuối cùng cũng nhanh chóng buông Thẩm Nguyên ra.
Mưa vẫn chưa dứt, hơi thở của cả hai cũng có chút hỗn loạn.
Đôi mắt của Thẩm Nguyên hơi mềm mại và rụt rè, thấy gương mặt dưới mũ ô sa của hắn đặc biệt sâu thẳm, khi nhìn nàng một cách sáng rực như thế, yết hầu lạnh lùng cũng lăn vài lần.
Hắn mặc quan phục màu đỏ, giống như một con thú vừa mới nếm được mùi máu, trong phong thái nhẹ nhàng đột nhiên tăng thêm vài phần ngang tàng.
“Đùng ——” một tiếng.
Sấm sét lại vang lên.
Sau khi vết nứt màu hồng nhạt chiếu sáng khắp quán, Thẩm Nguyên thuận thế nhìn về phía con kỳ lân hung hãn trên bổ tử của hắn, kèm theo những vết nước tụ lại một chỗ, quan phục của hắn trở nên có chút lộn xộn, nhưng mũ ô sa trên tóc vẫn chỉnh tề.
Thẩm Nguyên đột nhiên nghĩ đến bốn chữ “mặt người dạ thú”.
Trong mắt nàng vốn đã có chút nước, nhưng khi bị luồng khí cường thế như nam nhân đè lên, nàng bất giác bật ra vài giọt nước mắt.
Sau khi tiếng sấm tạm thời vang lên, đầu ngón tay ấm áp của Lục Chi Quân cũng ấn nhẹ vào làn da mềm mại ở khóe mắt, mí mắt của Thẩm Nguyên.
Khuôn mặt Thẩm Nguyên không to bằng bàn tay của hắn, bây giờ nàng đáng thương giống như một con thỏ bị cọp vồ.
Khi bề mặt mát lạnh của ngọc ban chỉ lướt qua mắt thẩm Nguyên, vẻ âm u trong mắt Lục Chi Quân cũng giảm đi một chút.
Thay vào đó, hắn mang theo ý tứ trấn an hôn lên khóe mắt Thẩm Nguyên, “Được làm bằng nước à? Hôn một cái là khóc thành như thế này.” Sau khi hắn hỏi xong, nuốt hết những giọt nước mắt đang chảy của nàng vào giữa môi răng.
Giọng nói của Lục Chi Quân vốn đã hùng hậu, nhưng giờ có hơi khàn khàn, nghe có vẻ đầy dục vọng.
Thẩm Nguyên có chút thẹn thùng, nhưng bản năng của nàng đang thôi thúc nàng lao vào hắn, tiếp xúc sâu hơn với hắn.
Lục Chi Quân nhìn chằm chằm đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên, thấp giọng hỏi: “Muốn không?”
Thẩm Nguyên mơ mơ chớp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời Lục Chi Quân, hắn đã nghiêng người nửa ngậm cánh môi của nàng, lần này, lực mài giũa mang theo chút lưu luyến.
Khi Lục Chi Quân dừng eo và bế nàng lên, bên ngoài cửa sổ lưới[1] đã vang lên tiếng sấm.
Tiếng vang ấy như thể theo mạch đất của mảnh đất kinh thành, xâm nhập vào tai nàng một cách hùng hổ.
Thẩm Nguyên lúc này mới thực sự nhận ra, mùi vị sấm và lửa trong truyền thuyết.
Trận mưa lớn kết thúc.
Chiếc giường thấp của Tây Noãn các đã được Lục Chi Quân sai người đổi thành một cái giường giá[2] bằng gỗ lê có chân hình móng ngựa, nó không tinh xảo như giường Bạt Bộ trong khuê phòng Thẩm Nguyên, không có rào chắn và khắc hoa lá trên mép tấm giường, nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng.
Nửa năm nay, Thẩm nguyên thường xuyên đến Kỳ Tùng quán.
Lục Chi Quân không chú ý tới nơi ngủ, nhưng không muốn làm đau Thẩm Nguyên, hắn biết làn da của nàng mỏng manh, mềm mại, chăn đệm gối bên trong cũng được thay bằng loại vải mềm mại cực kỳ.
Lục Chi Quân đã thu dọn y phục xong xuôi, thấy Thẩm Nguyên nằm trên đó bình yên vô sự, yếu ớt giống như một con mèo con, không khỏi đưa tay véo má nàng, bất đắc dĩ nói: “Còn chưa bắt nạt nàng nữa, thế mà đã không chịu nổi rồi.”
Ống tay áo của hắn thoang thoảng mùi gỗ tùng nhàn nhạt.
Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân đang quấy rầy giấc ngủ của nàng, gương mặt mềm mại khẽ nhíu lại, cũng hiện lên một vẻ giận hờn yêu kiều.
Lục Chi Quân bật cười, không quấy rầy giấc ngủ của nàng nữa, thay vào đó đứng dậy và đi thư phòng ở sương phía đông.
Trung thư xá nhân[3] đã đưa tới tấu chương, Giang Phong nhìn dung mạo của chủ tử trang trọng, dùng bút phê duyệt tấu chương, nhưng chỉ dùng ánh mắt quét vài cái, tựa như chưa từng đọc nhiều, liền đưa ra quyết định rất nhanh.
[3] Trung thư xá nhân: chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh
Giang Phong biết tài trí của Lục Chi Quân không giống người bình thường, nhưng tốc độ đọc các tấu chương này quá nhanh rồi!
Mấy tháng nay đều do gã sai vặt hoặc phu nhân của công gia hầu hạ, Giang Phong đã rất lâu không hầu hạ hắn, hắn ta mơ hồ nhớ rõ, lúc trước Lục Chi Quân phê duyệt tấu chương coi như cũng nhanh, nhưng không nhanh như vậy.
Lục Chi Quân cảm thấy vẻ mặt Giang Phong có chút khác thường, hắn không ngước mắt lên, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Giang Phong chớp chớp mắt vài cái.
Lục Chi Quân lại nói: “Có chuyện thì nói.”
Giang Phong khẽ trả lời: “Thuộc hạ… Thuộc hạ cảm thấy tốc độ xem tấu chương của công gia nhanh hơn trước.”
“Hình như là nhanh hơn trước.”
Lục Chi Quân dứt lời, liền ra hiệu Giang Phong mài mực cho hắn.
Tính cả hai kiếp trước, đây đã là lần thứ ba hắn phê duyệt những tấu chương giống nhau này.
Mấy chục năm sau, chẳng hạn như bệnh dịch, lũ lụt, hạn hán và các thảm họa khác, hắn cũng có thể nhớ rõ nó sẽ xảy ra vào năm nào tháng nào.
Nhưng cho dù là vậy, thì cũng không đáng có hai chữ “đổi thay”.
Chẳng hạn như Thẩm Hàm, đã may mắn thoát khỏi hai lần truy sát của hắn.
Thẩm Hoằng Lượng có lẽ cảm thấy có điều gì đó khác thường, mấy ngày nay vẫn không cho phép Thẩm Hàm ra khỏi phủ, Lục Chi Quân cũng đã hoãn lại việc này.
Giang Trác lúc này cũng tiến vào thư phòng, bẩm báo: “Công gia, Khang Bình bá đã đến Vân Nam rồi ạ.”
Lục Chi Quân cầm bút dính mực, mệnh nói: “Tiếp tục phái người nhìn chằm chằm hướng đi của hắn.”
Giang Trác cung kính đáp lại: “Vâng.”
Trước khi trời tối, trời chuyển nắng nhẹ.
Bên ngoài giá bác cổ lại có một gã sai vặt bẩm báo, cung kính nói: “Công gia, Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng đến phủ cầu kiến.”
Động tác cầm bút của Lục Chi Quân hơi dừng lại, đuôi lông mày lạnh lùng hơi dựng thẳng lại, lập tức ra lệnh cho Giang Phong nói: “Đừng để phu nhân biết về chuyện Thẩm Hoằng Lượng đến công phủ.”
Vinh Yến đường.
Thẩm Hoằng Lượng lo lắng ngồi trên ghế bành một bên, trên người mặc một bộ thường phục tối màu, khung dầm của sảnh tiếp khách của công phủ là cung hình vòm, giá đỡ rất cao, nhìn phá lệ hoành tráng.
Dưới tấm biển có ba chữ “Vinh Yến đường”, là một tấm bình phong khắc hình cây tùng và cây trúc, hai bên mặt vách tường đều có cửa sổ lăng giác, hai bên cũng treo tranh chữ.
Trời gần chạng vạng, ngọn đèn lồng hình bát giác được treo trên vòm cũng được hạ nhân thắp sáng.
Khi ánh sáng trong sảnh của Thẩm Hoằng Lượng đột nhiên trở nên sáng sủa, Lục Chi Quân đã bước qua ngưỡng cửa của đại sảnh, sau khi nhìn thấy Thẩm Hoằng Lượng đứng dậy, liền lạnh nhạt hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, sao ngài lại tới đây?”
Nghe được bốn chữ nhạc phụ đại nhân này, tim của Thẩm Hoằng Lượng đập nhanh vài nhịp, cái cảm giác sắp nhồi máu cơ tim này lại xuất hiện lần nữa, sắc mặt của ông cũng trở nên xám xịt hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, cũng quên hết những lý do thoái thác mà ông đã nghĩ vô số lần.
Lục Chi Quân vẫn mang dáng vẻ hiên ngang, đẹp trai chỉnh tề, sau khi hắn ngồi xuống chủ vị, liền ra hiệu Thẩm Hoằng Lượng lại ngồi xuống.
Sau khi hạ nhân dâng trà tới, Thẩm Hoằng Lượng nhấp vài ngụm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú đầy sắc bén của Lục Chi Quân, nói ra ý đồ: “Trấn quốc công… Hạ quan có việc cầu xin…”
Ông vừa nói xong, liền dùng dư quang liếc nhìn hạ nhân hai bên.
Lục Chi Quân thấy thế, liền vung bàn tay to, ra hiệu hạ nhân trong sảnh lui ra.
Chờ đến khi cửa sổ dài sát đất được hạ nhân đóng chặt lại, trong sảnh chỉ còn lại hai người là Thẩm Hoằng Lượng và Lục Chi Quân, Thẩm Hoằng Lượng đứng dậy khỏi ghế bành.
Lập tức dưới ánh mắt nhìn dò xét của Lục Chi Quân, bộp một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn.
Ánh mắt của Lục Chi Quân tối sầm lại một chút.
Vào lúc này, Thẩm Hoằng Lượng dập đầu vài cái một cách nặng nề với nam nhân nắm trọng quyền trong tay, một tay che trời.
Ông biết, ở nước này, sự tồn tại của Lục Chi Quân chính là giống hoàng đế.
Nếu hắn muốn Thẩm Hàm chết thì chỉ đơn giản như bóp chết con kiến mà thôi, về phần vì sao lại lòng vòng nhiều lần như vậy, muốn âm thầm diệt trừ nàng ta, Thẩm Hoằng Lượng đã từng suy đoán.
Nếu không thì sẽ châm biếm ông.
Nếu không thì chính Lục Chi Quân còn đang bận tâm về những suy nghĩ của Thẩm Nguyên.
Bộp, bộp, bộp.
Âm thanh dập trán của Thẩm Hoằng Lượng không nhỏ, điều này chứng tỏ sức mạnh dập đầu của ông cũng rất dứt khoát.
Khóe môi Lục Chi Quân cười lạnh, hỏi: “Vĩnh An hầu có ý gì đây?”
Thẩm Hoằng Lượng thấy Lục Chi Quân đột nhiên thay đổi xưng hô đối với ông, trong lòng liền hoảng hốt.
Khi ngẩng đầu lên, ông cầu xin nam nhân cường thế mạnh mẽ trước mắt: “Trấn quốc công… Ta cầu xin ngươi… Cầu xin ngươi tha cho nữ nhi ta một mạng… Con bé… Con bé vẫn còn nhỏ, nên có hơi không hiểu chuyện, ta nhất định sẽ dạy dỗ con bé lại. Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho con bé một mạng.”
Nụ cười trên môi Lục Chi Quân thoáng qua, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Hắn trầm giọng hỏi: “Ta đòi tính mạng của nữ nhi nào của ngươi?”
Thẩm Hoằng Lượng căng thẳng trong lòng, liền nói ra lý do đã nghĩ ra: “Trấn Quốc công… Hàm tỷ nhi nói thế nào cũng là muội muội ruột của Nguyên tỷ nhi, ngài nể mặt Nguyên tỷ nhi tha cho con bé một mạng.”
Vừa nghe Thẩm Hoằng Lượng lấy Thẩm Nguyên để chắn đao, đôi mắt phượng lạnh lùng của Lục Chi Quân nheo lại.
Nhìn thái độ hèn mọn của Thẩm Hoằng Lượng như vậy, Lục Chi Quân cũng cảm thấy, hắn không thể để Thẩm Hàm chết một cách dễ dàng như vậy.
Vẫn còn quá tử tế khi để nàng ta chết một cách dễ dàng như vậy.
Nữ nhân mà hắn hết mực yêu thương, nâng đỡ trong lòng bàn tay bảo vệ mười mấy năm, cuối cùng chỉ còn một xác hai mạng sau những toan tính độc ác của nàng ta.
Sự mất mát ở kiếp thứ nhất càng làm cho hắn đau thấu tâm can so với sự mất mát của đời thứ hai.
Thẩm Nguyên muốn bảo vệ nữ nhi của bọn họ như vậy, nhưng cuối cùng lại vì Thẩm Hàm mà bù tính mạng của mình vào.
Nàng tin tưởng muội muội Thẩm Hàm như vậy nhưng lại bị nàng ta phản bội.
Những hành động ác độc của Thẩm Hàm mấy đời cũng không thể rửa sạch được, Lục Chi Quân chỉ hận Lục Sóc Hi ra tay quá nhanh, không tra tấn nàng ta nhiều hơn mà chỉ một đao chém đứt đầu nàng ta.
Vả lại, Thẩm Hàm rất có thể không phải là muội muội ruột của Thẩm Nguyên.
Bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của Lục Chi Quân đặt lên tay vịn của ghế bành, trong chốc lát hắn im lặng, lại khiến Thẩm Hoằng Lượng có một cảm giác khiếp sợ.
Da đầu của ông đang có chút tê dại thì nghe Lục Chi Quân lạnh nhạt nói một tiếng.
Thân thể Thẩm Hoằng Lượng không khỏi sợ hãi mà run lên, nhưng lại nghe Lục Chi Quân trầm giọng hỏi: “Thẩm Hoằng Lượng, ta hỏi ngươi, Thẩm Nguyên rốt cuộc có phải là nữ nhi ruột của ngươi không?”
Vừa dứt lời, giống như sấm sét đánh xuống mặt đất, khiến Thẩm Hoằng Lượng muốn nhảy dựng từ trên mặt đất.
Đội mũ trùm đầu của ông nhất thời ướt đẫm mồ hôi, nhưng ông cố gắng bình tĩnh trả lời: “Trấn Trấn Quốc công đang nói gì vậy? Nguyên… Nguyên tỷ nhi đương nhiên là con ruột của ta mà.”
“Phải không?”
Giọng của Lục Chi Quân lạnh lùng, khóe mắt và đuôi lông mày có hơi khinh thường.
Thẩm Hoằng Lượng run giọng trả lời: “Thẩm Nguyên là đích trưởng nữ của ta và Đường thị, năm đó ta đưa nó đến Dương Châu, là vì cơ thể nó yếu ớt… Phong thủy ở Dương Châu dễ nuôi người hơn, hơn nữa bát tự của Nguyên tỷ hợp với những người già còn sống trong nhà đó. Có phải là Nguyên tỷ nhi nó nói gì với ngài không? Đứa nhỏ này dễ suy nghĩ nhiều lắm, Trấn Quốc công ngài ngàn vạn lần không được nghe nó nói lung tung… Nó… Nó là nữ nhi ruột của ta.”
Khi Thẩm Hoằng Lượng nói lời này, khóe mắt hắn co giật, nhưng vẻ mặt lại cố gắng bình tĩnh.
Nhìn trong mắt Lục Chi Quân, tất cả đều là mượn cớ che giấu hết.
Miệng của những người già trong Hầu phủ đều kín mít, Giang Trác vẫn chưa phái người tìm hiểu chút tin tức hữu ích nào.
Chỗ Yến quốc kia, Lục Chi Quân tạm thời không tìm được manh mối gì.
Lục Chi Quân đã từng có một khoảnh khắc cảm thấy, có phải là hắn lo lắng quá nhiều hay không, có thể Thẩm Hoằng Lượng chỉ là một người cha vô tâm hay không, bởi vì không yêu mẫu thân của Thẩm Nguyên, cho nên thậm chí không thích Thẩm Nguyên, nên mới lạnh nhạt với nàng như vậy.
Nhưng hiện tại, hắn đã có thể xác định, Thẩm Nguyên của hắn tuyệt đối không phải là nữ nhi ruột của Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Hoằng Lượng yêu thương Thẩm Du, để khiến nàng trở nên có thể diện hơn khi lập gia đình, sẽ không ngần ngại bị người khác chế giễu, nên ông đã nâng tiểu nương đã chết của Thẩm Du làm chính thê, để nàng có thể lấy thân phận đích nữ xuất giá.
Tuy Thẩm Hàm không phải là hài tử mà ông thiên vị, nhưng cũng là cốt nhục ruột của ông, Thẩm Hoằng Lượng có thể vì nàng ta mà cúi mặt xuống quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng bản thân chẳng thèm quan tâm đến Thẩm Nguyên, ném nàng về Dương Châu mười chín năm.
Thẩm Nguyên đã sinh Lục Sóc Hi, cũng khiến Thẩm Hoằng Lượng có đứa cháu đầu tiên trong đời, nhưng thái độ của Thẩm Hoằng Lượng đối với đứa cháu ngoại này rất lạnh lùng, khi Thẩm Nguyên mang thai về nhà mẹ, Thẩm Hoằng Lượng chỉ nhắc tới hôn sự của Thẩm Du với nàng, ngay cả một câu ân cần cũng chưa từng nói.
Nếu nàng là cốt nhục ruột của ông, sao có thể đến mức lạnh lùng gần như vô tình như thế được.
“Trấn Quốc… Trấn Quốc công…”
Thẩm Hoằng Lượng giọng điệu ấp úng, vẫn không quên năn nỉ Lục Chi Quân, xin hắn buông tha cho Thẩm Hàm một mạng.
Gương mặt Lục Chi Quân lạnh lùng, mím môi mỏng lại, cảm xúc vô cùng kiềm chế.
“Ngươi trở về đi.”
“Trấn…”
Lục Chi Quân cắt ngang lời nói của Thẩm Hoằng Lượng lần nữa, trầm giọng trả lời: “Sau khi trở về, khuyên Thẩm Hàm giải quyết cho tốt.”
Hai tay Thẩm Hoằng Lượng cầm tấm thảm nhung trên mặt đất trong sảnh, ông nghĩ kĩ rồi, lời nói của Lục Chi Quân là có ý xác nhận, buông tha cho Thẩm Hàm một cái thang.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền dập đầu hắn vài cái, thấy giữa lông mày của Lục Chi Quân càng lúc càng không vui, liền nghe theo lời của hắn nhanh chóng rời khỏi sảnh.
Vừa mới bước qua đại môn của Vinh Yến Đường, một cơn gió lạnh thấu xương liền gào thét ập đến, sau khi Thẩm Hoằng Lượng rùng mình một cái, đôi mắt đầy nếp nhăn cũng co giật vài cái.
Sắc mặt của ông cũng trở nên u ám.
Ông chôn sâu chuyện cũ hai mươi năm trước trong lòng, chưa bao giờ cùng kẻ nào nhắc tới.
Là Yến vương, và Đường thị nợ ông.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên lại không phải là nữ nhi ruột của ông, mà chỉ là oan nghiệt mà thôi.
Cậu bé được bế đi cũng là một thứ nghiệp chướng.
Y sư không chẩn đoán được Đường thị thực sự mang thai đôi, sau khi nam hài tử được Yến vương ôm đi, bà đỡ đột nhiên phát hiện trong bụng Đường thị thực sự còn có một nữ hài tử.
Đường thị và Thẩm Hoằng Lượng đều không dự đoán được sự ra đời của Thẩm Nguyên.
Ông có thể dìm nàng xuống nước trong khi nàng vẫn còn đang quấn tã, sau đó che giấu việc này đi, cũng chả ai biết được.
Thẩm Nguyên khi đó còn nhỏ, chỉ là một cục thịt phiền phức không có ý thức mà thôi.
Ông đã không làm điều đó với nàng, đó đã là lòng tốt lớn nhất đối với nàng rồi.
Nghĩ đến đây, lông mày của Thẩm Hoằng Lượng cũng cau lại, trong mắt bất ngờ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Sĩ, nông, công, thương, thương nhân vốn đã đi xuống.
Đường gia có tiền đến mấy thì cũng chỉ là một thương gia bán muối mà thôi.
Đường thị xuất thân từ một hộ gia đình buôn muối, có thể gả đến Hầu phủ ở kinh thành, làm chính thê của Hầu phủ, nàng có cái gì mà không hài lòng hả?
Vẫn muốn tình yêu đích thực à? Chê ông lạnh nhạt với bà sao?
Từ xưa đến nay, hôn sự của người nào mà không phải là mệnh lệnh của cha mẹ, lời của bà mối chứ?
Đường thị bà có cái gì phải buồn chứ? Có biết bao nữ nhân không được phu quân sủng ái đấy thôi, mà chưa có ai làm chuyện hồng hạnh xuất tường cả.
Cho dù là hiền thê không ghen tuông, bà cũng nên an phận ở trong hậu trạch chứ.
Thẩm Hoằng Lượng ông cho Thẩm Nguyên thân phận trưởng nữ, nếu không nàng chính là con riêng không có hộ tịch.
Nếu Thẩm Nguyên biết sự thật, sẽ không có gì phải buồn bực hết.
Nàng không có lý do gì mà phải buồn bực cả, tất cả đều do mẹ con họ nợ ông.
___________
Tác giả nói xíu:
Đám cặn bã sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, đừng tức giận, đừng tức giận.