*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến tháng này, bụng của Thẩm Nguyên đã rất lớn, hình dạng giống như một quả cầu nhô lên, thậm chí khi ngủ cũng khó có thể trở mình.
Vóc dáng nàng vốn chênh lệch rất nhiều so với Lục Chi Quân, trước mắt, thậm chí nàng quên đồ đệm chân, còn muốn vòng qua eo hắn, hoặc là trèo lên vai hắn.
Lần này Lục Chi Quân không làm khó nàng, hai bàn tay to lớn của hắn hoàn toàn che mất khuôn mặt to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên, ngón tay có vết chai mỏng áp lên làn da mịn màng trên gò má nàng, thân hình cao lớn rắn chắn cũng mạnh mẽ che cho cơ thể mảnh khảnh bất lực của nàng, nhưng ngay cả một câu cũng không nói với nàng.
Thẩm Nguyên càng lúc càng bối rối, bị hắn lại bị hắn hôn một cách độc đoán, âm thanh chụt chụt từ môi nàng càng ngày càng mềm mại, hai chân cũng phát run.
Khí thế của nam nhân quá lạnh lùng và nghiêm nghị, thậm chí còn có chút hung hãn, trong lòng Thẩm Nguyên càng ngày càng không yên, chỉ sợ mình sẽ ngã về sau rồi ngã xuống đất.
Dù là trước hôn nhân hay là sau khi thành hôn, Lục Chi Quân chưa từng hung dữ với nàng, hắn có quyền thế địa vị của, nhưng cũng không dùng những thứ này để áp chế nàng.
Dù là giọng điệu khi nói chuyện với nàng hay là cách đối xử với nàng, Thẩm Nguyên đều có thể cảm nhận rõ ràng Lục Chi Quân đang cố ý dịu dàng.
Mùi máu tanh tràn ra từ ống tay áo rộng của nam nhân khiến Thẩm Nguyên có chút khó chịu, nàng mơ hồ cảm thấy Lục Chi Quân không phải bị thương, mà là tự tay giết người nào đó nên trên người mới dính máu.
Những sự giả dối mà Lục Chi Quân cố tình tạo ra cũng khiến Thẩm Nguyên sinh ra ảo giác trong mấy tháng qua. Trong lòng nàng, nàng vẫn cho rằng Lục Chi Quân là một trượng phu mặc dù mạnh mẽ nhưng đáng tin cậy.
Mà nàng lại quên mất, hắn thật ra là một quyền thần có thủ đoạn tàn nhẫn, kẻ thù mà hắn tự tay tàn sát trên chiến trường đã nhiều không đếm xuể, có thể đạt được vị trí hôm nay, hẳn là đã đạp lên thi thể của rất nhiều người.
Thẩm Nguyên ép buộc mình phải lý trí, nhưng sự chênh lệch sức mạnh giữa nàng và Lục Chi Quân là rất lớn, trong tiềm thức, nàng vẫn sợ hành vi quá khích của nam nhân.
Khi tim đập thình thịch, nước mắt nàng rơi từ khóe mắt.
Thẩm Nguyên dần dần không còn giãy dụa nữa.
Lục Chi Quân cảm thấy được sự ướt át trên gương mặt nàng, đồng thời phát hiện thê tử trước người đang bất lực run rẩy, cuối cùng hắn cũng nhận ra vẻ thất thố của mình.
Sau khi hắn buông Thẩm Nguyên ra, nàng đang trong tư thế nghiêng về phía sau, Lục Chi Quân kịp thời đỡ lấy hai cánh tay mảnh khảnh của Thẩm Nguyên, cẩn thận ôm nàng, người vẫn đang khóc nức nở.
Thẩm Nguyên được Lục Chi Quân đặt trên giường La Hán.
Hắn đứng trước mặt nàng, im lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Lục Chi Quân mặc tập duệ tát[1] cực kỳ lộng lẫy, con kỳ lân trước áo đang nhe răng mở to mắt, những hoa văn vách núi phức tạp sông nước, hoa văn nước biển và văn mây trên sườn suối phức tạp cũng tụ lại một chỗ.
Nam nhi lang của Kỳ triều hy vọng nhất là có thể được thiên tử ban cho một bộ phi ngư[2], hoặc là tập duệ tát Kỳ Lân.
Nhưng người ngoài mặc loại y phục này cũng không có vẻ tuấn tú, uy nghiêm như Lục Chi Quân, sáng sớm trước khi hắn rời phủ, Thẩm Nguyên còn lặng lẽ nhìn hắn vài lần.
Nhưng bây giờ nàng chưa bình tĩnh lại, cũng không có tâm tư đi thưởng thức phong thái của Lục Chi Quân nữa.
Thẩm Nguyên nhu nhược không nơi nương tựa ngồi trên giường La Hán, rồi dần dần ngừng rơi nước mắt.
Mái tóc đen dày của nàng xõa ra bên hông, áo choàng màu cánh sen nhạt lộ ra một đoạn, bên ngoài khoác một áo khoác mỏng thêu hình con bướm, vừa nhìn đã biết vừa mới tỉnh ngủ, hai gò má còn ửng hồng nhàn nhạt.
Ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của Lục Chi Quân lóe lên ánh sáng, sau khi hắn xoa xoa lông mày, rồi ngồi bên cạnh Thẩm Nguyên, đẩy hộp đàn hương nhỏ màu đỏ giữa hai người sang một bên.
Trong mắt hắn, Thẩm Nguyên là người yếu đuối và nhu nhược nhất, chỉ cần chạm nhẹ vào nàng một chút là nước mắt sẽ trào ra.
Tình hình hiện tại là điều mà Lục Chi Quân không muốn nhìn thấy nhất.
Cảm thấy tâm trạng của Thẩm Nguyên đã dịu lại, Lục Chi Quân muốn nắm chặt tay nàng, Thẩm Nguyên lại vô thức né tránh.
Lục Chi Quân không cho nàng có cơ hội trốn thoát, đợi đến khi tiến lại gần thê tử, giọng nói rất thấp, bất đắc dĩ nói: “Nàng đừng né tránh nữa.”
“Cũng đừng sợ ta.”
Dứt lời, hắn vươn bàn tay to thấy rõ xương ngón tay, động tác rất nhẹ nhàng gấp rút lau nước mắt cho Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên cũng đã bình tĩnh lại, không còn phản kháng sự đụng chạm của Lục Chi Quân nữa, nàng rủ mắt nhìn ống tay áo của Lục Chi Quân, nhẹ giọng hỏi: “Quan nhân, lúc ngài và bệ hạ đi săn bắn đã xảy ra chuyện gì, này… Máu trên tay áo này đến từ đâu vậy?”
Sau khi Lục Chi Quân bỏ tay ra khỏi gò má Thẩm Nguyên, thả xuống đầu gối, chỉ thản nhiên trả lời: “Không có chuyện gì xảy ra, khi săn bắn thì sẽ thường xuyên tiếp xúc với một số con mồi bị thương, trên tay áo khó tránh khỏi sẽ dính chút máu, nàng không cần lo lắng.”
Thẩm Nguyên chớp chớp mắt.
Chỉ nghe Lục Chi Quân lại nói: “Vừa nãy là ta mất bình tĩnh, về sau sẽ không đối xử như thế với nàng nữa.”
Thẩm Nguyên hiểu rõ tính tình thâm trầm của Lục Chi Quân, xưa nay hắn cũng là một người không biểu hiện cảm xúc trên mặt, người ngoài không thể đoán ra tâm tư của hắn, nhưng nhất định là đã xảy ra chuyện không hay khi đi săn bắn cùng hoàng gia.
Lục Chi Quân thậm chí không muốn tâm sự với người bên gối là nàng.
Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân không muốn nói gì, vậy cho dù nàng hỏi thế nào thì cũng không hỏi ra được, nên dùng bàn tay nhỏ nhắn túm lấy ống tay áo hắn, “Quan nhân, Liêu ca nhi buổi tối sẽ đến dùng bữa tối, ngài đi thay y phục trước đi.”
Có lẽ không muốn để cho nàng chạm vào vết máu trên ống tay áo hắn, Lục Chi Quân nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra mấy tấc, thấp giọng trả lời: “Được.”
——
Trên bàn bát tiên có các món ăn ngon miệng, Liêu ca nhi vừa định vươn đũa gắp gà trong canh thì thấy Ngũ thúc của mình ngước mắt liếc hắn một cái.
Liêu ca nhi không khỏi rùng mình một cái, không dám gắp chân gà muốn ăn nữa.
Thẩm Nguyên biết hôm nay tâm trạng của Lục Chi Quân rất không tốt, lại sợ Liêu ca nhi sẽ bị khiển trách vô cớ trên bàn cơm, nên dặn dò bên tai Liêu ca nhi vài câu.
Sau đó bảo Bích Ngô đem cả con gà trong canh cùng với những món ăn mà Liêu ca nhi thích ăn bỏ vào hộp thức ăn, để Bích Ngô đưa hắn về chỗ ở của mình.
Lục Chi Quân chỉ ăn một ít món đậu phụ tươi bên cạnh, gương mặt tuấn tú vẫn luôn ảm đạm, hắn không thích đồ thừa nên vẫn dùng hết bát cơm.
Sau khi hắn đứng dậy khỏi ghế bành, Thẩm Nguyên bất lực ngửa đầu nhìn hắn một cái.
Lục Chi Quân cũng theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía nàng.
Khi tầm mắt hai người chạm vào một chỗ, Lục Chi Quân liền mở miệng nói: “Ta đi Kỳ Tùng quán một chuyến, buổi tối sẽ trở về ngủ cùng nàng.”
Trước khi đi, nam nhân nói với nàng một câu: “Nàng ăn nhiều hơn đi.”
——
Lục Chi Quân nói điều gì khác với những gì Thẩm Nguyên nói, nên nàng đương nhiên không thể đoán được suy nghĩ của nam nhân.
Thẩm Nguyên không còn cách nào khác, đành nhờ Huệ Trúc gọi Giang Trác đến sảnh Y Điệp.
Giang Trác là tùy tùng thân cận của Lục Chi Quân, hắn sẽ không nói cho Thẩm Nguyên những gì đã xảy ra trong bãi săn.
Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ của Thẩm Nguyên, Giang Trác đã nói với nàng rằng hắn đã tự tay bắn chết diều hâu mà mình nuôi lớn.
Sau khi Giang Trác lui ra, Thẩm Nguyên cũng chợt nhớ rằng Bích Ngô lúc chạy việc trong công phủ đã từng thấy những con diều hâu của Lục Chi Quân nuôi ở Ưng Uyển, nàng ấy còn nói với nàng rằng những con diều hâu hung hãn lạ thường khi săn con mồi sống.
Nếu không phải lúc trước Bích Ngô đã nói cho nàng biết thì Thẩm Nguyên cũng không biết chuyện Lục Chi Quân nuôi diều hâu.
Lục Chi Quân thật sự không nói cho nàng biết.
Thẩm Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, ngoại trừ sau bữa tiệc Trung thu, hai người thổ lộ tâm tư nói chuyện một lần, nàng và Lục Chi Quân thật sự chưa từng nói chuyện thật lòng.
Nàng có thể nghe thấy sự quan tâm và chăm sóc của hắn dành cho nàng từ những lời của Lục Chi Quân, nhưng những lời hắn nói vào ngày thường chỉ lặp đi lặp lại.
Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân ngủ chung giường và cũng là người bên gối của hắn, nhưng cách nàng hiểu hắn đều là thông qua quan sát và suy đoán của mình, cũng như thông qua lời nói của người khác.
Thẩm Nguyên cũng muốn biết thêm về Lục Chi Quân.
Nghĩ lại, Lục Chi Quân trầm mặc ít nói là do tính tình, nhưng hình như bản thân nàng cũng chưa bao giờ mở lòng với hắn.
Nàng gọi hắn là quan nhân, cũng rất kính trọng hắn, thỉnh thoảng sẽ dùng thủ đoạn dịu dàng muốn đảm bảo sự sủng ái của hắn.
Nhưng nàng chưa từng nói với Lục Chi Quân về những tâm tư tinh tế thuộc về nữ nhi gia.
Lục Chi Quân và nàng là một đôi phu thê, ngày thường có thể nói là tôn trọng nhau như khách, phu thê tôn trọng nhau..
Nhưng cũng có thể nói là quá lịch sự và xa lạ.
Thẩm Nguyên lấy khăn tay trong tay, nghĩ rằng đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày mình gả cho hắn.
Vài tháng trở lại đây, nàng cũng tự khoe là đã hoàn thành trách nhiệm làm vợ của mình.
Nhưng bây giờ xem ra, nàng không tận tâm như mình tưởng tượng, ngược lại quá thận trọng, vì vậy mà xem nhẹ cảm xúc của Lục Chi Quân.
Tối nay, nàng thật sự phải dỗ dành hắn.
——
Sau khi Lục Chi Quân trở về từ Kỳ Tùng quán, hắn trầm mặc nằm bên cạnh Thẩm Nguyên, tuy rằng hắn nhắm mắt lại nhưng Thẩm Nguyên biết hắn vẫn chưa ngủ.
Thẩm Nguyên dùng một tay cẩn thận đỡ bụng, lặng lẽ vươn tay còn lại ra, thò vào trong ống tay áo của hắn.
Nàng dùng ngón tay mềm mại, vuốt ve vết sẹo trên cổ tay nam nhân từng chút một, lực nàng dùng vừa nhẹ vừa chậm, hơi cố ý trêu chọc.
Lục Chi Quân chỉ nhíu mày, nhưng vẫn nhắm mắt lại, tiếp tục chọn giả bộ ngủ.
Thẩm Nguyên mím môi, kề khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần, cằm đặt lên vai nam nhân.
Lục Chi Quân quả nhiên không kiên trì được, đôi mắt phượng lạnh lùng vừa mở ra, sau khi bắt gặp khuôn mặt mỉm cười của Thẩm Nguyên, vẻ lạnh lùng liền giảm đi một chút.
Hắn ngăn lại hành động của Thẩm Nguyên, thấp giọng hỏi: “Nàng muốn làm cái gì?”
Hắn lại liếc mắt nhìn bụng nàng, sau khi đưa bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên bụng cách áo lót mềm mại, lại hỏi: “Đứa bé lại làm phiền nàng sao?”
Thẩm Nguyên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi lại: “Quan nhân, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thiếp thân muốn nghe ngài nói.”
Lục Chi Quân vẫn nói những gì hắn nói ban ngày: “Không có gì.”
Thẩm Nguyên bất đắc dĩ, thầm cảm thấy tính tình của hắn thật sự là quá thâm trầm, cứ thích giữ buồn bực trong lòng.
Thấy hắn như vậy, Thẩm Nguyên đành ôm bụng, làm hành động muốn chui vào lòng hắn.
Giọng nói của Lục Chi Quân có chút trịnh trọng, ngăn lại: “Nàng còn đang mang thai, đừng làm loạn.”
Thẩm Nguyên không chịu từ bỏ ý đồ, vươn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, muốn nắm tay nam nhân.
Thấy vẻ mặt thê tử lộ vẻ bất bình, Lục Chi Quân cuối cùng cũng chịu để Thẩm Nguyên cầm lấy tay hắn, Thẩm Nguyên cũng nhân cơ hội được voi đòi tiên, đưa cả năm ngón tay mảnh khảnh vào trong kẽ ngón tay của nam nhân, dần dần đan chặt mười ngón tay với hắn.
Mặt mày lạnh lùng của Lục Chi Quân mềm đi rất nhiều, cũng nở nụ cười bất lực.
“Quan nhân, sau này nếu ngài có chuyện phiền lòng ở trong triều, có thể nói chuyện với thiếp thân. Thiếp thân rất muốn biết khó khăn của quan nhân, cũng muốn giúp quan nhân chia sẻ một phần gánh nặng.”
Ngay khi giọng nói dịu dàng của Thẩm Nguyên vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú của Lục Chi Quân giật mình.
“Mặc dù thiếp thân là nữ tử, không hiểu chuyện trên quan trường, nhưng đã là người bên gối của ngài, nhất định phải nghiêm khắc với miệng mình nhất, quan nhân có người để lắng nghe, còn hơn là không có.”
Giọng nói của Thẩm Nguyên càng lúc càng nhỏ, bởi vì khi nàng nói chuyện thì Lục Chi Quân vẫn im lặng nhìn nàng chằm chằm.
Đôi mắt của hắn vẫn thâm thúy như trước, ánh mắt sáng rực, thậm chí có thể nói là nóng rực.
Thẩm Nguyên không biết đó là loại ánh mắt nào, chỉ cảm thấy Lục Chi Quân không phải đang nhìn nàng.
Lục Chi Quân nhìn chăm chú khiến trái tim Thẩm Nguyên đột nhiên hoảng hốt, lông mi của nàng mở ra khép lại mấy lần, nhẹ giọng hỏi như thăm dò: “Quan nhân, ngài có thể đồng ý với thiếp thân không?”
Dứt lời, khóe môi lạnh lẽo của Lục Chi Quân không dễ phát hiện mà kéo lên trên một chút.
Hắn cong ngón trỏ, sau khi nhẹ nhàng cọ vào mũi Thẩm Nguyên, giọng nói dịu dàng trả lời: “Được, ta đồng ý với nàng.”
——
Sau khi Lưu thị khỏe lại, không còn lo liệu hôn sự của Thẩm Du nữa, trong lòng nàng nản lòng thoái chí với cách làm của Thẩm Hoằng Lượng, đương nhiên là không thể chấp nhận một tiện tỳ bò lên giường được sủng ái như thế.
Thêm vào đó, Lưu thị nhìn Thẩm Du càng lúc càng không vừa mắt.
Thấy qua năm sau, tuổi của Thẩm Du sắp tròn mười bảy tuổi, nếu mình không xuất giá thì sẽ phải thành lão cô nương.
Nàng không muốn giống như Thẩm Nguyên, khi tuổi sắp tròn hai mươi tuổi thì mới đi xuất giá, gả cho người lớn hơn nàng nhiều tuổi.
Thẩm Du thấy phụ thân gần đây vẫn thiên vị Ngũ di nương A Hành, trong lòng cũng không vui, huống chi Ngũ di nương đó bắt chước mọi thứ của tiểu nương nàng, điều này cũng khiến nàng cực kỳ không thoải mái.
Cho nên ba ngày trước, nàng đã chạy đến thư phòng của Thẩm Hoằng Lượng, khóc lóc kể lể một trận với hắn.
Mặc dù Thẩm Hoằng Lượng sủng ái A Hành, nhưng cũng chỉ là vì trên người nàng ta có một số chỗ sẽ khiến ông nhớ đến mẫu thân của Thẩm Du là Đường tiểu nương.
Trong lòng hắn, người sủng ái nhất, thiên vị nhất vẫn là Đường tiểu nương và Thẩm Du.
Biết rõ nếu muốn Lục Kham cưới Thẩm Du thì phải vượt qua cửa ải của Thẩm Nguyên.
Cho nên Thẩm Hoằng Lượng lại hư tình giả ý lấy lòng Lưu thị mấy ngày, Lưu thị đã lâu không được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái, nên cũng quên cái tát đau đớn, đồng ý chuyện giúp Thẩm Hoằng Lượng thuyết phục Thẩm Nguyên.
Ngày hôm đó, xe ngựa của Vĩnh An Hầu phủ dừng ở cửa lớn Trấn Quốc Công phủ.
Lưu thị dẫn theo thứ nữ Thẩm Du của mình, sau khi xuống xe ngựa, dưới sự chỉ dẫn của quản sự công phủ, đi tới sân của Thẩm Nguyên.