Lục Sóc Hi nghe xong, hơi do dự, sau khi bé quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguyên thì đã thấy vẻ mặt của mẫu thân dịu dàng gật đầu với bé, nói: “Sóc ca nhi, con theo phụ vương con đi, lát nữa nương sẽ dẫn Liêu ca nhi đi tìm con.”
Lục Sóc Hi cúi đầu xuống, rồi dùng mũi chân tùy ý đá đá trên mặt đất, muốn bé cùng Lục Chi Quân leo núi thì cũng không có gì to tát, cuối cùng lại gật đầu với mẫu thân.
Khi cùng Lục Chi Quân đi lên bậc thang, bóng cây loang lổ cũng rơi trên người hai cha con, suốt chặng đường leo núi, hai người chẳng nói gì.
Lục Chi Quân mặc y phục màu sẫm nhàn nhã, khí chất nhã nhặn hơn so với lúc hắn đội vương miện của vương gia chư hầu hơn một chút.
Lục Sóc Hi thừa dịp phụ thân không quan sát, lặng lẽ liếc hắn một cái.
Có đôi khi bé thậm chí cảm thấy, chỉ khi ở trước mặt mẫu thân, thái độ của Lục Chi Quân đối với bé mới ôn hòa được một chút, không nghiêm túc như vậy.
Sóc ca nhi nghĩ, mau leo lên đỉnh núi vậy, mẫu thân và đường huynh cũng nhanh chóng đuổi theo mà, bé không muốn một mình ở chung với phụ vương nữa đâu.
Lúc đi ra từ vương phủ, biết thế năn nỉ mẫu thân, dẫn A Nghê của bé theo, có A Nghê leo núi cùng bé, vậy đỡ phải xấu hổ hơn là ở chung với phụ thân.
A Nghê chính là con Chow Chow Mà Thẩm Nguyên đưa cho bé.
Biệt danh của sư tử[1] còn gọi là con nghê, mấy tháng nay A Nghê trưởng thành rất nhanh so với trước đây, Sóc ca nhi cảm thấy sớm muộn gì A Nghê cũng sẽ sinh ra mấy đứa con còn oai phong và dũng mãnh hơn sư tử.
[1] Ở đây mình giải thích một chút, chó Chow Chow còn có tên là Tông sư khuyển, nghĩa là chó sư tử xù. Ngoài ra, Chow Chow là một trong những con chó bản địa được dùng làm hình mẫu cho tượng đá nghê trấn giữ phía trước cửa chùa Phật giáo và cung đình. Đây là một trong số ít các giống chó cổ xưa vẫn còn tồn tại trong thế giới ngày nay.
Nghĩ đến đây, Sóc ca nhi càng lúc càng hăng hái.
Đúng lúc này, lại nghe thấy rừng rậm gần đó vang lên tiếng chim hót.
Âm thanh này không giống với tiếng chim bình thường kêu vui vẻ và sung sướng, ngược lại rất nhỏ và yếu ớt, nghe có vẻ đáng thương.
Lục Chi Quân cũng nhận ra những âm thanh này, liền nhíu mày liếc mắt nhìn Giang Phong phía sau.
Giang Phong lập tức hiểu tâm ý của chủ tử, cung kính đáp lại: “Mấy ngày trước, Vân Nam có gió lớn, luôn có những tổ chim sẽ bị gió thổi bay xuống từ trên cây, chim non bị mắc kẹt bên trong, còn chim cái tìm thức ăn quay về chỗ cũ, cũng rất khó tìm được con non của chúng.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Đi tìm đi, vừa lúc chờ vương phi và Liêu ca nhi.”
Giang Phong đáp một tiếng.
Lại cảm thấy mặc dù sắc mặt của chủ tử lãnh đạm và bình tĩnh, nhưng hẳn là không thể chịu nổi khi ở một mình với tiểu thế tử, lúc này mới lấy cái cớ như vậy.
—— “Lục Sóc Hi, con cũng đi theo Giang trưởng sử tìm đi.”
Nói vậy, Lục Chi Quân cố chấp ngồi trên tảng đá một bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn bé.
Sóc ca nhi ước gì được rời xa Lục Chi Quân, nên bé lập tức đồng ý, sau đó lập tức đi theo Giang Phong vào trong rừng rậm bên cạnh, nơi này cỏ dại mọc um tùm, hai ba người hầu đang dò đường ở phía trước, để tránh gặp phải rắn sâu gì đó, rồi lại làm phiền đến tiểu điện hạ.
Không bao lâu, mọi người quả nhiên tìm được một tổ chim lộn ngược trên mặt đất, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng chim non bị mắc kẹt trong tổ bùn đang vùng vẫy mà vỗ cánh chim.
Tuy Lục Sóc Hi tuổi còn nhỏ, nhưng bẩm sinh đã có uy nghiêm của một vương hầu trên người, trời sinh khí thê cường hãn như vậy cho bé.
Tuy rằng Lục Sóc Hi chỉ mới ba bốn tuổi, nhưng người ngoài sẽ không bao giờ coi bé đơn thuần là một tiểu hài tử, quản sự lớn nhỏ và hạ nhân trong vương phủ đều có chút sợ hãi bé.
Lục Sóc Hi ra lệnh nói: “Nhấc lên.”
Sau khi người hầu vâng lời, nhanh chóng nhấc tổ chim đang lộn ngược lên, mấy con chim non bị mắc kẹt trong đó nhanh chóng tung cánh bay vài cái, nhưng vì thân hình của nó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, làm gì cũng không thể bay lên được.
Khi Lục Sóc Hi cụp mắt nhìn về phía con chim non kia, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm không rõ ràng.
Những người hầu còn lại ở đây đều đã nghe qua, người ta hay nói khi Lục Sóc Hi vừa chào đời không được bao lâu, đã từng dùng một tay đập chết một con chim sẻ bay nhầm vào phòng.
Chuyện bé tay không xé cánh của Hải Đông Thanh do Trấn Nam vương tự tay nuôi nấng, càng khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh và kinh hãi.
Lục Sóc Hi đi về phía tổ chim vài bước.
Mọi người đều cho rằng bé muốn tàn nhẫn nhấc chân lên, rồi giẫm chết con chim non vô tội, đáng thương ấy.
Nhưng Lục Sóc Hi không làm vậy, bé chỉ đứng bên cạnh con chim non rồi dừng chân một lát mà không đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Kể từ khi Lục Sóc Hi có trí nhớ tới nay, trong lòng đã thấm nhuần yếu tố muốn phá hủy mọi thứ, bé luôn ghét bỏ những thứ yếu ớt, chướng mắt.
Nhưng từ sau khi có A Nghê, số lần cảm xúc này nảy sinh trong đầu đã giảm đi rất nhiều.
Đúng lúc này, cái đầu nhỏ nhắn của Lục Sóc Hi cũng được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng phủ lên từ phía sau.
Lục Sóc Hi quay đầu nhìn phụ thân sau lưng, lại nghe hắn thấp giọng ra lệnh nói: “Sóc ca nhi, con tự thả nó về tổ chim đi, sau đó cho người hầu đưa nó đến cành cây gần đó, như vậy cha mẹ nó mới tìm thấy dễ nó hơn.”
Lục Sóc Hi không lập tức làm theo.
Bàn tay to của Lục Chi Quân ở sau gáy bé đẩy về phía trước, lại nói: “Đi thôi.”
Giọng nói của cha thật nhẹ nhàng.
Lúc này Lục Sóc Hi đã không còn cảm xúc chống cự, bé cúi người xuống, sau đó dùng hai tay nâng con chim non như cục bông lên, cẩn thận đặt nó trở về chỗ cũ.
Bé tận mắt nhìn thấy hai người hầu thân thủ cường tráng phối hợp với nhau, đặt tổ chim đó trên ngọn cây, trong lòng bé bỗng dưng dâng lên một cảm giác khác thường.
Một lúc sau, Sóc ca nhi theo phụ thân từ rừng rậm đi ra, đã thấy Thẩm Nguyên và Liêu ca nhi đã chờ bọn họ trên đường núi.
Ngày nắng ấm áp, mẫu thân trong mắt Sóc ca nhi xinh đẹp và dịu dàng.
Ban đầu, bé không có kỳ vọng gì về chuyến đi này, nhưng lại cảm giác, có một sự thiếu thốn không rõ trong lòng bé, đang dần được lấp đầy bời sự ấm áp vào lúc này.
Kể từ khi bé có trí nhớ, bé luôn mơ thấy cha mẹ mình cãi nhau.
Nhưng thực tế lại là cha mẹ chưa bao giờ lạnh nhạt trước mặt bé, hai người vẫn luôn rất yêu thương nhau.
Lục Chi Quân im lặng nhìn bóng lưng nhỏ bé của nhi tử, chạy về phía Thẩm Nguyên.
Hắn từ bỏ vận đế vương, cũng tước đoạt vận đế vương thuộc về Lục Sóc Hi.
Nhưng hắn thân là phụ thân, vẫn có kỳ vọng rất cao đối với nhi tử Lục Sóc Hi này, thân phận và tài trí của bé đã có sẵn, sau này chỉ cần trải qua đời người thì nhất định sẽ không bình thường.
Lục Sóc Hi đương nhiên phải có thủ đoạn mạnh mẽ, giải quyết được mọi khó khăn trở ngại có thể xảy ra sau này, nhưng tuyệt đối không thể có tính tình quá thô bạo, bất nhân.
Tương lai của bé rốt cuộc sẽ như thế nào, chẳng ai biết được.
Phần thắng là Lục Sóc Hi vẫn còn nhỏ tuổi, còn có thể ở bên cạnh hắn và Thẩm Nguyên thêm vài năm nữa.
Kinh thành, Phật đường Pháp Hoa tự.
“Cộc, cộc, cộc.”
Tiếng mõ rất có tần suất gõ từng chút một lên Kiền Trĩ[2].
Niệm Không vốn đang nhắm mắt tụng kinh, bỗng dưng mở mắt ra, rồi buông đàn gỗ Kiền Trĩ trong tay xuống.
Tiểu hòa thượng ở một bên khó hiểu hỏi: “Phương trượng, ngài sao vậy?”
Niệm Không lắc đầu, bên môi nở nụ cười thoải mái.
Lại nói hòa thượng Niệm Không có nỗi lo lắng vẫn chưa hoàn thành đối với Hỗn Thế Ma Vương Lục Sóc Hi, mười ba năm sau, Lục Sóc Hi không trở thành bạo quân soán ngôi, cũng không trở thành nịnh thần chuyên quyền, độc đoán.
Mà là trở thành Phủ doãn của Thuận thiên phủ ở kinh thành, tuổi còn trẻ mà đã phá vô số vụ án, từng phục vụ công đạo, công lý cho vô số người dân.
Lục Phủ doãn được sự tin tưởng của kinh thành và người dân của hơn hai mươi châu huyện trực thuộc Thuận thiên phủ, xuất thân cực kỳ lừng lẫy, hiển hách.
Năm mười ba tuổi, bé từ biên giới Vân Nam nhập học Quốc Tử Giám, tuy cha mẹ không ở kinh thành nhưng đường huynh Lục Liêu Tễ cũng cùng bé vào Quốc Tử Giám.
Phụ quốc đại tướng quân Kiều Phổ, cùng Thủ phụ Cao Hạc Châu đương triều cũng thường xuyên chăm sóc bé, Thất thúc Lục Chi Dương làm quan võ trong kinh cũng thường xuyên đón hai đứa cháu thiếu niên này về phủ ở.
Lễ bộ thượng thư Đường Vũ Lâm, là biểu cữu ruột của đứa nhỏ này.
Hoàng đế lại là cữu cữu ruột của Lục phủ Doãn, mà Đỗ hoàng hậu lại có quan hệ tốt với mẹ đẻ trưởng công chúa của Lục phủ Doãn, cũng rất yêu thương trưởng tử của bạn nàng.
Năm Lục Sóc Hi mười bốn tuổi, liền trúng cử nhân, sau khi yết bảng thi hội vào mùa xuân năm sau, lại được hoàng đế đương nhiệm đích thân chọn làm Trạng Nguyên lang đương triều ở trong điện thi.
Nghe nói, Lục Sóc Hi còn là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất sau khi Đại Kỳ thành lập vương triều, tài năng của bé không thua kém gì phụ thân bé là Trấn Nam vương Lục Chi Quân.
Thậm chí có mấy Hàn lâm học sĩ đã ngoài sáu mươi nghe được giai thoại của Lục Sóc Hi, cũng bị kích thích.
Không phải bởi vì ghen tị với xuất thân hiển hách của bé, mà là vì bọn họ từng dành cả cuộc đời cho sự nghiệp đèn sách của mình, nhưng kiến thức lại không bằng một thiếu niên lang chưa đến tuổi đội mũ này.
Vào một ngày trời trong xanh, đúng lúc hưu mộc của Lục Sóc Hi, Cao phu nhân liền gọi bé đến Cao phủ, biết bé theo khẩu vị của mẹ ruột bé, còn đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn của Hoài Dương.
Năm ngoái, đích trưởng tử của Cao Hạc Châu vừa vào Lại bộ, nhậm chức chủ sự lục phẩm, thứ tử được Thánh thượng đưa đến ngoại ô Nhữ Ninh phủ làm quan.
Cao Hạc Châu vừa qua tuổi thiên mệnh, lại ăn mặc cầu kỳ, mặc bộ yên phục rất khiêm tốn, tuy rằng đã nuôi râu, nhưng vẫn có thể nhìn ra, khi còn trẻ hắn phải là một nam tử cực kỳ tuấn tú.
Mấy năm trước, Cao Hạc Châu bị bệnh nặng hồi lâu, nên từ quan về nhà, dưỡng bệnh một năm.
Vốn định từ bỏ sống ẩn dật như vậy, nhưng không nghĩ rằng Thủ phụ tiếp nhận vị trí của hắn lại đột tử lúc nhậm chức, Hoàng đế nhất thời không tìm được người thích hợp, đành phải để Cao Hạc Châu mới khỏi bệnh nặng quay lại nhậm chức ở nội các.
Trong khi dùng bữa, Cao Hạc Châu hỏi: “Sóc Hi, con đã nghĩ đến dự định tương lai chưa? Tiếp tục ở lại trong kinh làm quan, hay là trở về biên giới Vân Nam giúp phụ thân con quản lý chính vụ của nước chư hầu? Ấu đệ con tuổi còn nhỏ, ta thấy phụ thân con vẫn muốn ngươi tiếp nhận công vụ của biên giới Vân Nam.”
Lục Sóc Hi trả lời: “Ý của mẫu thân con là hy vọng con có thể ở đạt được một số chiến tích ở Thuận thiên phủ trong kinh, giải oan khuất cho thật nhiều dân chúng.”
Khúc sau Thẩm Nguyên nói với bé, Lục Sóc Hi vẫn chưa nói thẳng với Cao Hạc Châu.
Mẫu thân đã từng nói, sát nghiệt trên người bé quá nặng, cho nên hy vọng bé có thể tiêu trừ nghiệp chướng ra khỏi người bằng cách cầu phúc thông qua dân chúng.
Lục Sóc Hi không tin vào Phật pháp, nhưng vẫn luôn cố gắng theo kỳ vọng của Thẩm Nguyên đối với bé.
Bé quả thật rất thích công việc hiện tại, càng rất thích tự mình khám nghiệm tử thi, có lẽ mẫu thân nói rất đúng, sát nghiệt trên người bé rất nặng, bằng không cũng sẽ không thích những việc mà người khác tránh còn không kịp.
Cao Hạc Châu vuốt râu, gật đầu.
Cao Hạc Châu trò chuyện với Lục Sóc Hi một lát về triều sự gần đây, cũng muốn mượn chuyện này nhắc nhở bé vài câu, dù sao đứa nhỏ này thông minh, nhưng những con đường trên quan trường lại không chơi lại với đám lão thích sân si kia.
Vẻ ngoài của Lục Sóc Hi rất đẹp trai, mặc dù ngoại hình của cha ruột của bé đã rất xuất sắc rồi, nhưng khuôn mặt của Lục Chi Quân lại thuộc về nam tử lãnh đạm nhiều hơn, điều này khiến hắn có vẻ quá xa cách và bạc tình.
Ngũ quan của Lục Sóc Hi càng đẹp trai hơn, ánh mắt bình thường lơ đễnh có thể khiến các quý nữ thế gia trong kinh thành như con nai chạy loạn.
Khi Lục Sóc Hi đứng dậy muốn cáo từ, Cao phu nhân còn giữ bé lại nói: “Sao không ở lại lâu một lát? Tháng trước, con đã đi phủ của Kiều tướng quân, sao không ở lại đây một đêm đi, ta sẽ ra lệnh cho hạ nhân dọn dẹp một gian phòng cho con.”
Cao Hạc Châu lại thay Lục Sóc Hi từ chối nói: “Ôi, cuộc kiểm tra kinh thành ba năm một lần sắp diễn ra, nó thân là Thuận thiên phủ doãn, cũng là đường quan của kinh phủ, còn phải khảo sát chiến tích quan kinh thành của nội các và Lại bộ nữa. Gần đây trong tay nó có nhiều việc lắm, rất bận, đừng ép nó ở lại làm gì.”
Cao phu nhân liếc Cao Hạc Châu một cái, lập tức không nỡ lại dặn dò Lục Sóc Hi vài câu, rồi mới thả bé rời khỏi phủ.
Sau khi Lục Sóc Hi đi, Cao Hạc Châu chậc một tiếng, nói: “Tâm tư của nàng quá rõ ràng nhở, nàng muốn Lục Sóc Hi làm con rể Cao gia chúng ta đúng không?”
Cao phu nhân nhìn hắn nói: “Chàng nói cái gì vậy, thằng bé là hài tử của Nguyên nhi, sau khi vào kinh năm mười ba tuổi, cha mẹ cũng không ở bên cạnh, ta làm tỷ tỷ đương nhiên phải giúp đỡ Nguyên nhi chăm sóc thằng bé nhiều hơn chứ. Hơn nữa, Sóc ca nhi rất được chú ý trong kinh thành đó, rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào thằng bé, nếu nữ nhi chúng ta thật sự gả cho nó thì sẽ vẫy gọi nhiều hận thù hơn thì có.”
Cao Hạc Châu bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy lời Cao phu nhân nói cũng có lý.
Tuy nói Lục Sóc Hi không lớn tuổi, nhưng hắn rất tò mò, Lục Chi Quân sinh ra nhi tử là con cưng của trời, tương lai rốt cuộc sẽ cưới thần tiên sống nào đây?
Sáng sớm hôm sau, phủ nha có đại án phải xét xử.
Lục Sóc Hi đã ăn mặc chỉnh tề, thân hình bé cao lớn, mặc công phục màu đỏ lạnh lẽo trên người, tuy không lớn tuổi nhưng khí chất đã lộ vẻ uy nghiêm của quan nhân.
Khuôn mặt của thiếu niên lãnh đạm và u ám, giơ tay nhấc chân đều lộ sự quý phái của nhi tử vương hầu.
Chỗ ở của Lục Sóc Hi trong kinh là phủ trưởng công chúa mà Hoàng đế sai thợ thủ công xây dựng cho Thẩm Nguyên, bé dẫn theo tùy tùng, vừa bước qua cánh cửa đại môn sơn màu vàng đỏ, phía sau vang lên vài tiếng chó sủa nặng nề.
—— “Gâu, Gâu, Gâu Gâu Gâu.”
Lục Sóc Hi quay người nhìn lại, thì thấy hạ nhân trong phủ dắt A Nghê đến cửa phủ.
A Nghê đi đi theo Lục Sóc Hi từ khi bé lên bốn tuổi, giờ nó cũng đã là một chú chó già mười ba tuổi, người ngoài hay nói một con chó bình thường chỉ có thể sống đến bảy tám tuổi mà thôi, nhưng A Nghê đã đi theo Lục Sóc Hi từ sau khi vào kinh thành, nó vẫn luôn làm bạn với bé, còn sống nhiều hơn chó bình thường năm sáu tuổi.
Lục Sóc Hi đi về phía A Nghê, rồi dùng tay phải thon dài sờ sờ đầu đầy lông của nó, A Nghê cụp mắt vốn đang căng của mình xuống, mũi không ngừng phát ra tiếng ư ư sung sướng.
Phủ của trưởng công chúa cách Thuận thiên phủ không xa, năm ngoái A Nghê còn có thể cùng Lục Sóc Hi đến Thuận thiên phủ, khiến dân chúng cứ nhìn nó và tiểu chủ nhân đẹp trai của nó suốt chặng đường.
Nhưng đến năm nay, mặc dù Lục Sóc Hi hoàn toàn quen thuộc với chính vụ của mình ở Thuận thiên phủ, nhưng A Nghê không thể đi được nữa, bây giờ, đa phần nó nằm sấp dưới mái hiên phơi nắng mà thôi.
Hạ nhân của phủ trưởng công chúa đều biết rõ, A Nghê đã là chú chó già, đã đến tuổi này, cũng đã đến thời điểm nên đi.
Nhưng dù là thế, mỗi sáng sớm, trước khi Lục Sóc Hi rời phủ đến Thuận thiên phủ, A Nghê sẽ đích thân đưa bé đến cửa lớn của phủ công chúa, đích thân nhìn bóng dáng của Lục Sóc Hi đi xa, sau đó để gã sai vặt vạm vỡ trong phủ ôm nó về dưới mái hiên, tiếp tục phơi nắng.
Lục Sóc Hi dịu dàng nói: “A Nghê à, hôm nay ta sẽ trở về sớm chơi với ngươi, ngươi ở trong phủ phải nghe lời đấy.”
A Nghê lắc lắc cái đuôi đã hói của mình, bộ dạng rất thật thà, lặng lẽ trả lời chủ nhân.
Thuận thiên phủ, công đường.
Nha dịch hai bên cầm trượng đồng thanh gọi: “Uy vũ!”
Thiếu niên phủ Doãn ngồi ngay ngắn trên thượng vị có dung mạo tuấn tú, nhưng vẻ mặt lại rất uy nghiêm.
“Bộp ——” một tiếng.
Lục Sóc Hi thả thanh gỗ kinh đường trong tay xuống công án, đối diện với phạm nhân đang quỳ trên mặt đất, yên lặng chờ nghe thẩm vấn nói: “Thăng đường.”
____________
Tác giả có một chuyện muốn nói:
Buổi tối còn một chương nữa, quay lại thời gian mà Niệm Không đã dự đoán, cũng chính là lúc vừa đi đạp xuân về, viết về nữ nhi mà các bạn muốn xem á, còn có lớp áo cuối cùng của Quân thúc nữa, sau đó ngoại truyện cổ đại sẽ kết thúc.
[2] Kiền Trĩ: Từ gốc “犍稚”, một nhạc cụ được sử dụng trong các ngôi đền để cho biết thời gian. (Mình kiếm không ra, cộng thêm mình không theo đạo nên không rành, ai rành thì nhắc mình để mình thêm ảnh vào nha)