Editor: Phượng Chi Hạ.
Thiên Dạ bắt đầu có điểm hoảng hốt sau khi hiểu rõ ý muốn trong câu nói của nam nhân trước mắt, nguyên lai hắn muốn nàng gọi tên của chính mình?!
Sâu trong nội tâm Thiên Dạ không kiềm chế được trào dâng một tia oán khí.
Tên này có thể không cần bày ra vẻ mặt nghiêm trọng chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy có được không?!
"What!"
Thanh âm thanh thúy mềm mại khiến người nghe cảm thấy dị thường thoải mái nhẹ vang lên, sắc mặt trầm trọng của What theo đó nhanh chóng dịu xuống, khóe môi vui sướng vẽ lên một độ cong nhàn nhạt hút hồn, khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ tuyệt luân nay lại phảng phất hoà lẫn thêm sự mị hoặc phi nhân loại, Thiên Dạ không khỏi tâm loạn, bối rối rũ hạ rèm mi cong dài.
Yêu nghiệt...
Yêu nghiệt...
Yêu nghiệt...
Yêu nghiệt...
Đại...
Yêu...
Nghiệt...
Nếu không phải nàng có tâm khống chế tốt hơn nhiều so với những nữ nhân khác thì có lẽ đã bị nhan sắc của hắn mê hoặc!
Cô lỗ~!
Thanh âm gì vậy chứ?!
Thiên Dạ không khỏi ngây ngốc nhìn bụng mình một hồi lâu, khuôn mặt trong thoáng chốc trở nên đỏ bừng.
Ách...
Đói bụng...
"Ta đi tìm cho nàng một ít vật ăn lót dạ!"
Đôi đồng tử màu xanh ánh dương của What ôn nhu nhìn Thiên Dạ, nhanh chóng đứng dậy nhảy vào dòng sông đang cuồn cuộn chảy.
Thiên Dạ nhìn mặt nước nổi lên từng dòng bọt nước trắng xoá, nghi hoặc không hiểu tại sao hắn lại đối xử tốt với nàng như thế.
Chẳng lẽ là có ý đồ?!
Hắn không sợ nàng sẽ hội nhân cơ hội này chạy trốn sao?!
Nhưng sau khi quan sát thật kĩ những sợi rong xanh đang quấn trên thân thể của mình xong, Thiên Dạ trong nháy mắt đã không còn nghi vấn, tình cảnh này cho dù nàng có muốn chạy cũng không thể nào thoát khỏi hắn được.
Thiên Dạ thở dài đầy oán hận, thời tiết đáng giận, lúc trước thì giông tố không ngừng, hiện tại lại trời xanh vạn dặm, quả thật khó dò.
Không biết thời điểm này Sanaa cùng Boolean đang làm gì?!
Có lẽ là bọn họ đang đi khắp nơi tìm nàng...
Cũng có lẽ là Sanaa đã tức giận rời khỏi và vĩnh viễn không quay trở về...
Tên Boolean nhát gan cứ thế đạt được tự do khẳng định cũng sẽ không hề quan tâm đến sự sống chết của nàng nữa...
Nghĩ đến đây khoé mắt Thiên Dạ liền nổi lên mờ mịt hơi nước, lồng ngực vô cùng nghẹn ứ khó chịu.
Xôn xao~!
Ngay tại lúc nàng đang đắm chìm trong những suy nghĩ tiêu cực, mặt nước sông đột ngột nổi lên gợn sóng, what cầm trong tay một thứ giống như vỏ sò bơi lên bờ.
"Cho nàng ăn!"
Thiên Dạ lắc đầu nói: "Ta không ăn vỏ sò."
Trước kia đi theo bên cạnh Sanaa, ăn uống đều là do hắn chuẩn bị, các loại hoa quả khác nhau cùng thịt nướng đủ loại mùi vị luân phiên xuất hiện trong các bữa ăn, mà nam nhân trước mắt lại là loài sinh vật sống dưới nước, ngoại trừ ăn các thực phẩm sống thì không hề biết đến thứ gọi là nấu nướng trên lửa, thôi, nàng vẫn chịu khó nhịn một chút.
Không ngờ rằng What sau khi suy nghĩ một chút liền đã nhanh chóng lặn xuống nước thêm một lần nữa, rất nhanh lại lấy lên một vật, Thiên Dạ nhìn thấy là rong xanh thì không khỏi dở khóc dở cười thở dài.
"Đừng tốn công tìm...Những thứ này ta đều không thể ăn được!"
What nhìn nhúm rong xanh trong lòng bàn tay mình rồi lại nhìn Thiên Dạ, ngồi xổm xuống đưa chúng tới trước mặt nàng.
Thiên Dạ không kiên nhẫn nhìn hắn nói: "Ta nói ta không thể ăn chúng được! Chẳng lẽ ngươi nghe không..."
Lời nói nhất thời dừng lại khi ánh mắt của nàng nhìn qua rong xanh trên tay What thêm một lần nữa, đôi mắt chăm chú nhìn một đám quả mọng màu tím trên ngọn của chúng.