Thu Phong Triền

Chương 11



Già La Diêu nhắm mắt lại, giống như lại nhớ tới quá khứ xa xôi – yến hội của tám năm trước.

Ngày ấy là sinh nhật bốn mươi của Bạch Anh tướng quân. Hắn là trọng tướng của cấm vệ quân, thủ vệ kinh đô và các vùng lân cận, từ xưa đến nay quan hệ của Già La Diêu với hắn không tồi, lại xem ở phân thượng hắn trấn thủ kinh đô và vùng lân cận, là trường hợp đặc biệt tham gia thọ yến của hắn.

Bởi vì Già La Diêu tàn tật, không tiện đi lại, cho nên luôn luôn tránh các bữa tiệc chiêu đãi kiểu này. Mặc dù y tham dự yến hội, cũng không quen không khí nơi đó, cùng Bạch tướng quân đang thụ sủng nhược kinh uống mấy chén, liền lấy cớ ra ngoài thông khí.

Nô tài hầu hạ y đưa y ra hoa viên phía sau, thấy đêm gió lớn, sợ y cảm lạnh, vội vàng quay về mã xe lấy áo khoác. Già La Diêu tự mình đẩy xe lăn đến dưới tàng cây ngô đồng cao ngất.

Thời tiết khi đó cũng là cuối mùa thu. Tề Văn Đế khác với người khác, thích nhất cảnh cuối mùa thu, hơn nữa xưa nay yêu nhất cũng là cây ngô đồng.

Già La Diêu nhớ rõ mới trước đây, có một lần phụ hoàng từng dẫn y du ngoạn trong ngự hoa viên, chỉ vào mấy ngọn cây cao lớn nói: “Phượng hoàng ở cây ngô đồng, có thể thấy được cây này cực kỳ tôn quý. Về sau phụ hoàng liền dùng loại cây này làm ghế dựa cho ngươi, cho ngươi ngồi lên mỗi ngày, được không?”

Già La Diêu lúc đó còn chưa tàn tật, hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi. Y ẩn ẩn nghe ra phụ hoàng có ý truyền ngôi cho y, hì hì cười nói: “Phụ hoàng, nếu dùng cây ngô đồng làm ghế dựa, nhi thần chẳng phải thành phượng hoàng sao? Nhi thần là nam tử, là long tử, sao có thể điên đảo âm dương chứ?”

Tề Văn Đế bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha: “Trẫm thật sự là hồ đồ, vẫn là con ta thông minh a.”

Có lẽ đối thoại ngày ấy giữa phụ tử bị người hữu tâm nghe thấy, không đến một tháng, Già La Diêu bị độc hôn mê, từ nay về sau mất đi một đôi chân.

Già La Diêu nghĩ đến đây, bất chợt thở dài trong lòng.

Hết thảy đều là mệnh, tất cả không tránh khỏi.

Phụ hoàng sớm qua đời, có lẽ là một chuyện tốt. Nếu sau này hắn phát hiện đứa con mình yêu thương nhất không gần nữ sắc, lại… thích nam nhân, không biết sẽ tức giận cùng đau lòng thế nào.

Già La Diêu có chút cô đơn. Trước đây y không biết mình thích nam nhân. Bảy tuổi y bị trúng độc mất đi hai chân, mỗi ngày từ mấy tên ngự y giúp y tiêu độc mát xa, thống khổ này không nói nổi. Kiên trì đến mười hai tuổi, rốt cuộc hai chân có chút khởi sắc, Tề Văn Đế cũng vui sướng không thôi. Vốn cứ kiên trì, có lẽ một ngày nào đó có thể lại đứng được một lần nữa, chính là năm mười bốn tuổi, y thiếu chút nữa lại mệnh tang (mất mạng) tại nơi thâm cung vô tình lạnh như băng.

Vì tự bảo vệ mình, y không thể không đồng ý đề nghị của cậu đi biên cảnh giám quân. Việc này với một hoàng tử thiếu niên bị tàn tật mà nói, có bao nhiêu khó khăn. Chính là y đi, hơn nữa làm được rất tốt, gian khổ trong đó không thể nói hết.

Trong cuộc sống quân lữ kham khổ buồn tẻ, lần đầu tiên y nhìn thấy nam nhân cùng nam nhân cũng có thể hoan hảo. Lúc đầu y khiếp sợ, dần dần tập mãi thành quen.

Chính là trở lại kinh thành sẽ không giống. Từ trước đến giờ, Đại Tề khinh bỉ quan hệ đồng tính, vô luận nam tử cùng nam tử, hay là song nhân cùng song nhân, đều là không thể có hậu thế.

Khi đó Già La Diêu đã mười tám tuổi, sớm biết nhân sự. Bởi vì nắm quyền cao, y cũng không sợ nhàn ngôn toái ngữ của người khác, dưỡng hai nam sủng trong nhà. Nhưng không biết vì sao… Cuối cùng vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, tựa hồ có chút mất mát, rồi lại không biết mình chờ mong cái gì.

Y nhìn cây ngô đồng cao lớn kia, dần dần xuất thần, nghĩ nếu phụ hoàng còn khỏe mạnh, không biết sẽ thất vọng về mình như thế nào.

“Ca ca, vì sao ngươi lại khóc?”

Già La Diêu đang ngẩn người, bỗng nhiên một tiếng nói thanh thúy của trẻ con gọi thần trí của y trở về. Y quay đầu lại, liền thấy một tiểu công tử anh khí bừng bừng.

Già La Diêu thu liễm tâm trạng, mỉm cười, nói: “Ngươi là công tử nhà ai? Sao lại ở trong viện này.”

“Đây là sân nhà ta, ta gọi là Bạch Thanh Đồng.”

Trĩ tử (bé nam) kia bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa có một đôi mắt trong, sáng ngời hữu thần. Hắn nói chuyện cũng không cố kỵ, nghiêng đầu nhìn Già La Diêu nói: “Ca ca, vừa rồi rõ ràng ngươi khóc, vì sao trên mặt không có nước mắt?”

Già La Diêu sửng sốt một chút, cười nói: “Ta không khóc, ngươi nhìn lầm rồi.”

Bạch Thanh Đồng tựa hồ có chút ảo não, nhíu nhíu mày, nói: “Kỳ quái, rõ ràng ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi rất đau khổ.”

Khuôn mặt Già La Diêu khẽ nhúc nhích.

Phải biết rằng từ nhỏ y sinh hoạt tại thâm cung, nhận giáo dục đến vương, hỉ giận không hiện trên mặt là cách sinh tồn cơ bản nhất. Y tuy mới chỉ mười tám tuổi, cũng đã vô cùng trầm ổn thạo đời.

Làm một hoàng tử, một vị vương gia, một tướng quân, y sớm quên biểu tình thật sự ra sao. Y tự tin cho dù lúc không nhịn được mà biểu lộ chân tình, cũng tuyệt không hiển lộ quá nhiều, lại không biết tiểu công tử này nhìn thấu tâm sự của y như thế nào?

“Ngươi kêu Thanh Đồng? Thanh mục minh đồng… Ân, bạch tướng quân thật sự chọn cho ngươi một cái tên hay.” Già La Diêu đọc tên của hắn hai lần, nhìn hắn mỉm cười nói.

“Hắc hắc… Nghe nói ngày đầu tiên được sinh ra, ta đã có thể mở mắt, cho nên cha ta mới lấy tên này cho ta.”

Bạch Thanh Đồng sờ sờ trong ngực, lấy ra một cái khăn tay nhiều nếp nhăn, đưa tới trước mặt y, nói: “Ai, cái này tặng cho ngươi, ngươi đừng khổ sở được không?”

Già La Diêu nhìn khăn tay kia, thấy trên mặt khăn xám xịt bẩn thỉu, tựa hồ còn nhiễm nước mũi cùng bùn đất, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

Bạch thanh đồng cũng không phân trần, nhét vào tay y, nói: “Cho ngươi. Ca ca, biểu tình vừa rồi của ngươi rất khó coi, về sau cười nhiều một chút. Bộ dáng ngươi đẹp như vậy, không cười thật đáng tiếc.”

Già La Diêu ngẩn ngơ. Cái này tính là… Đùa giỡn sao? Không nghĩ tới già la diêu y, từ lúc sinh ra đến bây giờ, người đầu tiên nói với y kiểu này lại là một tiểu nhi.

“Thiếu gia! Thiếu gia ngươi ở đâu? Lão gia kêu ngài đó!”

Xa xa truyền đến tiếng người hầu gọi, Bạch Thanh Đồng ôi một tiếng, chà chà chân: “Ta muốn đi tham gia thọ yến của cha ta, vậy mà quên mất. Ca ca, ta đi trước.” Nói xong cũng không kịp thi lễ, vội vàng chạy mất.

Già La Diêu cầm cái khăn tay bẩn thỉu kia, dở khóc dở cười.

Thật đúng là một hài tử.

Y cẩn thận gấp gọn cái khăn tay kia, cất vào trong ngực.

Đó là tình cảnh lần đầu tiên y gặp Bạch Thanh Đồng.

Ba năm sau Tề tân đế Già La Duyên bệnh chết, Già La Diêu đang ở biên quan đốc quân, kinh thành hỗn loạn, Bạch Anh tướng quân cũng bị cuốn vào ám đấu của triều đình, bị phán tội mưu phản, cả nhà bị chém đầu. Già La Diêu nghe tin xong liền kinh hãi, ngày đêm chạy về kinh thành, bình định phản loạn, cũng đúng lúc cứu độc tử này của Bạch Anh.

Già La Diêu thương tiếc hắn cơ khổ vô y, lại nhớ kĩ ‘tình nghĩa’ năm đó hắn tặng khăn tay, liền thu dưỡng hắn vào vương phủ của mình.

Kỳ thật lúc đầu Già La Diêu cũng không có kỉ niệm gì với hắn. Dù có thế nào đi nữa, y cũng sẽ không có tâm tư gì đối với một hài đồng mới mười tuổi. Lúc ấy y thầm nghĩ cả đời mình không hứng thú với song nhân cùng nữ tử, tự nhiên cũng không có sau này, Bạch Thanh Đồng này vô cùng hợp ý với y, chẳng những thu vào phủ của mình bồi dưỡng, còn coi như nửa đứa con nửa tâm phúc.

Ai ngờ từ lúc bạch thanh đồng dần dần lớn lên, Già La Diêu cũng không biết khi nào ánh mắt của mình bất tri bất giác đều hướng về hắn.

Tính cách Bạch Thanh Đồng hào sảng, tuy rằng đã trải qua họa tang môn, lại vẫn duy trì tấm lòng son của mình. Từ lúc hắn đến đây, tĩnh vương phủ luôn luôn im lặng buồn tẻ, thậm chí có chút nặng nề bắt đầu náo nhiệt. Thanh âm thanh thúy của hắn luôn quanh quẩn khắp nơi trong vương phủ, thân ảnh bướng bỉnh cũng không chỗ nào không thấy. Già La Diêu dần dần không còn cảm thấy tịch mịch.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv