Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
“Bà ấy ngất xỉu rồi…”
Đinh Phi Tình vừa thấy vậy không khỏi nhíu mày, thấy dáng vẻ Tuyết Lê khá là chật vật, hẳn là dọc đường rất cực khổ, như vậy thì…
“Mau truyền thái y…”
“Nhanh đi tìm…” Vân Khinh mặt đầy lo lắng, vội vàng phân phó, tẩm cung của Vân Khinh đột nhiên trở nên rối ren.
Một ngày trôi qua rất nhanh, mặt trời đã đổ về tây, những ráng nắng màu đỏ cam kéo nhau về một góc chân trời, tạo nên một khung cảnh rộng lớn mà mỹ lệ.
“Sao còn chưa tỉnh?” Độc Cô Tuyệt nhìn Tuyết Lê đang nằm mê man cả một buổi chiều, mặt lạnh lùng trầm giọng hỏi.
“Bẩm, do mệt nhọc quá mức và mất máu quá nhiều, cho nên vẫn chưa tỉnh lại được, vi thần đoán có lẽ lát nữa sẽ tỉnh.” Một vị thái y tinh thông y thuật cung kính trả lời.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh nghe thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, trên người Tuyết Lê nơi nơi đều là vết thương, có vết thương do đao kiếm gây ra, có vết thương do bụi gai cào rách, xem ra bà ta hẳn là từ trong tay kẻ địch trốn thoát chạy tới đây, dọc đường đi lại gắng sức không hề nghỉ ngơi, cho nên bây giờ mới ra nông nổi này.
Vân Khinh nghĩ đến đây trong lòng chợt cảm thấy lo lắng không thôi, dì của cô cả người đầy vết thương như thế, có thể thấy được kẻ địch kia khẳng định là rất mạnh và nguy hiểm. Dì đã trốn thoát khỏi bọn chúng để quay trở lại đây, vậy còn mẹ và em trai cô giờ này chẳng phải càng thêm nguy hiểm hay sao. Hai người bọn họ một người thì không có võ công, một người thì vẫn chỉ là một cậu bé chưa trưởng thành. Hai bàn tay Vân Khinh càng nắm chặt lại, mặt mày tái nhợt.
“Đừng quá lo lắng.” Phi Lâm đang đứng tựa vào cạnh cửa thấy vậy, trầm giọng nói nhỏ với Vân Khinh.
“Đúng vậy, Thượng Quan Kính là một tiểu tử lanh lợi, bọn họ đã có thể trốn được một người, nói không chừng bây giờ đã trốn thoát hết rồi cũng nên.” Mộ Ải ngồi trước mấy cái bàn dài gật gù nói.
“Đúng vậy, tiểu sư muội đừng lo lắng, bây giờ muội nên để ý chăm sóc cho thân thể của mình thì hơn. A, bà ấy tỉnh rồi.” Câu an ủi còn chưa nói hết, Tiểu Tả đột nhiên trừng mắt nhìn ở phía đối diện cậu, Tuyết Lê đang chậm rãi mở mắt ra, không khỏi nhảy dựng bật thốt lên.
“Nói mau, đã xảy ra chuyện gì?” Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy liền tiến lên trước một bước, đôi mắt như chim ưng vừa chặt chẽ vừa sắc bén nhìn chằm chằm Tuyết Lê vừa mới tỉnh lại.
“Dì, mẫu thân và đệ đệ của con đang ở đâu?” Vân Khinh lúc này cũng không quan tâm đến thái độ của Độc Cô Tuyệt, bước nhanh đến bên giường Tuyết Lê, mặt đầy lo lắng.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Độc Cô Tuyệt, Tuyết Lê nhanh chóng tỉnh táo lại, khàn khàn giọng nói: “Là… Là Tề thái tử bắt chúng ta đi, muốn dùng chúng ta… làm mồi nhử để dụ các người đến, giăng một mẻ lưới bắt gọn.”
“Tề Chi Khiêm.” Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy lập tức sắc mặt trầm xuống như ở đáy nước sâu, cả người nổi lên sát khí như bão táp. Lại là y.
“Thảo nào mà không tìm thấy tung tích của bọn họ.” Đinh Phi Tình nhướng mày cắn răng nói.
“Khá lắm, đúng là một kẻ lợi hại.” Không biết Phi Lâm đang tán thưởng hay có ý gì khác, thản nhiên nói ra một câu. Tề Chi Khiêm này thật sự là một nhân tài, lần này y đã bị bọn họ đánh bại ở Nam Vực, không nghĩ rằng dưới tình huống này mà y quả nhiên còn sự chuẩn bị, đúng là tìm kiếm đường sống trong cái chết, tên này thật sự rất lợi hại.
“Tiếp tục.” Sắc mặt âm trầm, lạnh lùng, Độc Cô Tuyệt chặn lời mấy người đang nói kia, quát Tuyết Lê.
Tuyết Lê cũng không kéo dài nữa, giọng đứt quãng nói tiếp: “Bọn chúng mang theo chúng ta đi về hướng nước Tề, nói là chỉ cần trở về đến nước Tề, bọn chúng liên hợp lại, nhất định sẽ giành được phần thắng. Thượng Quan Kính nghe trộm được bọn chúng nói chuyện nên đã giúp ta trốn thoát trở về đây cầu cứu.” Nói đến đây, Tuyết Lê liền hít thở liên hồi, thở dốc từng cơn, xem ra là bị thương không nhẹ.
Tuy rằng Tuyết Lê nói không nhiều lắm, nhưng nội dung chủ yếu cũng đã truyền lại hết ọi người, Vân Khinh nghe thấy vậy tay càng siết chặt, cắn răng quay đầu sang nhìn Độc Cô Tuyệt: “Tuyệt.”
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh lo lắng liền xua tay, nhìn Tuyết Lê trầm giọng nói: “Bà từ đâu trốn ra?”
“Chân núi Thiên Nguyên, bọn chúng không quen đường đi… khụ khụ!”
Phi Lâm và Mộ Ải khẽ gật đầu. Bên bờ sông Cửu Khúc Long hiện tại đều là người của bọn họ, đám người của Tề Chi Khiêm muốn đi ra khỏi nơi này theo hướng đó là hoàn toàn không có khả năng. Bọn chúng chỉ còn cách chờ thời cơ đi bằng một con đường khác, dựa vào địa hình hiểm yếu để đi ra khỏi Nam Vực.
Ở dưới chân núi Thiên Nguyên địa thế cực kỳ phức tạp, lại có rất nhiều lối rẽ, không cẩn thận sẽ lạc đường ngay. Đám người của Tề Chi Khiêm không quen thuộc đường đi ở đây mà cũng chưa từng sinh sống ở Nam Vực, cho nên việc Tuyết Lê quen thuộc địa hình nơi ấy hơn cũng là chuyện hợp lý.
“Bà trốn đi lúc nào?”
“Bà trốn thoát bằng cách nào?”
“Lúc đó tình hình như thế nào?”
“Bọn chúng dùng thủ đoạn gì?” Giọng nói lạnh lẽo vẫn quanh quẩn ở trong phòng, những câu Độc Cô Tuyệt hỏi đều là những vấn đề mấu chốt nhất.
Vân Khinh và Phi Lâm không có phản ứng gì, chỉ đứng ở bên cạnh lắng nghe. Vân Khinh biết Độc Cô Tuyệt là vì muốn phòng ngừa có âm mưu, về phương diện này Độc Cô Tuyệt am hiểu hơn cô rất nhiều, cho nên tuy rằng sốt ruột nhưng cô vẫn để Độc Cô Tuyệt làm chủ.
Sự trầm lạnh và lãnh khốc bao trùm, trong gian phòng lớn như vậy chỉ có tiếng hỏi đáp liên tiếp nhau vang lên.
“Hẳn là thật rồi.” Trong tẩm cung của Vân Khinh, Mộ Ải tựa vào cạnh cửa nhìn Độc Cô Tuyệt đang ngồi ở giữa.
Sau khi đã tra hỏi qua Tuyết Lê và an bài nơi nghỉ ngơi cho bà ta, bọn họ mới chuyển qua tẩm cung của Vân Khinh để thương nghị. Độc Cô Tuyệt gật đầu nói: “Nếu nghe theo lời kể và tình huống, hẳn là thật.”
“Ta cũng nghĩ có thể tin được.” Phi Lâm cũng chen vào một câu.
Đối với Tuyết Lê, không phải là bọn họ không phân biệt phải trái mà dò xét bà ta, mà là chuyện đã xảy ra lúc trước trên vách núi, tuy rằng bọn họ không sao, nhưng ký ức đó vẫn còn quá mới mẻ. Ai biết bà ta liệu có ý muốn gây bất lợi gì tới Độc Cô Tuyệt hay không, trong lòng bọn họ phải có sự đề phòng và nghi ngờ. Cho nên cho tới nay vẫn không hoàn toàn tin tưởng Tuyết Lê, nếu như hôm nay là Tuyết Cơ bỏ trốn trở về và tường thuật lại thì bọn họ đã sớm tin hơn phân nửa và sẽ không ép hỏi như thế.
Mà hôm nay bà ta trả lời rất thật, nghe qua thì cảm thấy độ chân thật rất cao, hẳn là sự thật chứ không phải là lập mưu tính kế, thiết nghĩ rằng Tuyết Lê muốn bịa ra lời nói dối gạt người thì cũng không được đầy đủ đến mức đó. Những lời nói dối này nếu như bà ta có thể dễ dàng bịa ra như thế thì phỏng chừng thế lực Thánh nữ cũng đã sớm bị bà ta chơi đùa và quay như dế rồi.
“Theo như lời bà ta nói thì vào lúc này Tuyết Cơ và Thượng Quan Kính hẳn là còn ở trong núi Thiên Nguyên.” Đinh Phi Tình mặt đầy nghiêm túc cất lời: “Nếu có thể tin được thì nên ra tay nhanh một chút, bởi vì nếu để cho Tề Chi Khiêm thật sự đem Tuyết Cơ về đợi sẵn ở Tề quốc thì e là việc này sẽ không dễ xử lý.”
Việc đó đối với Vân Khinh là một chiêu trí mạng, sau này nếu như nước Tề đối đầu với nước Tần, thì người đứng ở giữa, người khó xử nhất, khổ tâm nhất chính là Vân Khinh.
“Để ta dẫn người đi.” Mộ Ải tính toán trong nháy mắt rồi nói rất nhanh.
“Ưm, hai chúng ta cùng đi cũng tốt.” Phi Lâm nghe thấy vậy gật gật đầu, hai người bọn họ liên thủ ở trên địa bàn Nam Vực thì phần thắng nắm trong tay hẳn là còn lớn hơn so với Độc Cô Tuyệt. Cũng nhờ năm đó hai người đều đã tới Nam Vực du ngoạn, không nói tới thứ khác, chỉ cần nói tới việc quen thuộc đường đi ở đây là Độc Cô Tuyệt đã kém hơn một bậc rồi, còn chưa nói tới năng lực của hai người bọn họ, tuyệt đối là hàng đầu đó nha.
“Sư phụ, Mộ tiên sinh.” Vân Khinh vừa nghe liền quay đầu nhìn Phi Lâm và Mộ Ải, trên mặt toát ra một sự cảm kích lẫn áy náy, cô lại làm liên lụy đến bọn họ nữa rồi.
“Aiii, ai kêu ta thu nhận một đồ đệ náo nhiệt đầy người như vậy chứ. Aiiii, ai bảo ta lại thích náo nhiệt đến như vậy nữa chứ.” Phi Lâm nhìn Vân Khinh phất phất tay, nở một nụ cười tếu táo.
“Vì quốc gia thương nghiệp của ta, ta đành phải liều mạng thôi.” Mộ Ải cũng cười tủm tỉm nói.
Vân Khinh nghe vậy trong lòng vô cùng cảm kích, hai người kia đôi với cô ân tình còn cao hơn trời sâu hơn biển nữa.
Độc Cô Tuyệt đứng một bên nghe Phi Lâm và Mộ Ải nói chuyện, không hề nói gì, lúc này giương mắt nhìn vẻ bất cần đời của Phi Lâm và Mộ Ải một cái, trầm giọng nói: “Cẩn thận có gian trá.”
“Chỉ ngươi thông minh chắc.” Phi Lâm không thèm khách sáo liếc qua Độc Cô Tuyệt một cái, rồi xoay người cùng Mộ Ải đi ra ngoài, hai người bọn họ đi lại trên giang hồ cũng rất nhiều năm rồi chứ bộ.
Đinh Phi Tình ở bên này thấy vậy cũng thu lại nét nghiêm túc trên mặt, nhoẻn miệng cười. Bây giờ Độc Cô Tuyệt chỉ muốn quan tâm, chăm sóc cho Vân Khinh, còn cô ở lại không đi là bởi vì cô nhất định không phải là đối thủ của Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên. Vân Khinh thì lại càng không nói tới, bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Về phần cái tên đối với Nam Vực quen thuộc nhất – Thánh Thiên Vực kia, bảo tên ấy đi cứu người thì thôi quên đi, không thể mới mới thoát ra khỏi hang hổ lại tự chui vào hang sói, y khó lường lắm.
Mà lúc này người có thể ra tay chỉ còn Phi Lâm và Mộ Ải, có hai người bọn họ liên thủ cứu người hẳn là sẽ không vấn đề gì, bởi vậy trong lòng cũng có thể thả lỏng một chút.
Nhìn theo Phi Lâm và Mộ Ải đi ra khỏi tẩm cung, Độc Cô Tuyệt tiến lên một bước đến bên cạnh Vân Khinh, thấp giọng nói: “Nàng không cần lo lắng gì hết, tất cả đã có chúng ta ở đây, nàng chỉ cần để ý tịnh dưỡng thân thể cho tốt là được rồi, những thứ khác đã có chúng ta rồi.”
Trong tháng ở cữ không được lo lắng suy nghĩ nhiều, phải tránh gió, kiêng nước, rất nhiều thứ phải kiêng kị. Những chuyện phiền lòng như thế này tốt nhất là không nên để cho Vân Khinh phải suy nghĩ đến, để tránh sau này thân mình bị hao tổn.
Vân Khinh thấy trong mắt Độc Cô Tuyệt hiện rõ ra sự lo lắng, cô hiểu Độc Cô Tuyệt muốn tốt cho cô, lập tức gật đầu, nhìn Độc Cô Tuyệt khẽ mỉm cười. Có sư phụ của cô ra tay thì nhất định mẹ và em trai cô sẽ không sao, cô tin tưởng bọn họ.
“Oa oa oa.” Nét cười trên mặt còn chưa tan đi, hai đứa trẻ đang ngủ say trên giường đột nhiên khóc ré lên, nhắc nhở cha mẹ chúng rằng chúng đã tỉnh.
“A, đừng khóc, đừng khóc.”
Vân Khinh đẩy Độc Cô Tuyệt ra, xoay người bước lại với hai đứa trẻ. Độc Cô Tuyệt nhìn vòng tay trống trơn, đôi mày nhíu lại thành hình chữ bát (八), bên cạnh Đinh Phi Tình thấy vậy không khỏi cười ha ha thành tiếng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng bạc lặng lẽ hiện lên trên bầu trời đầy sao, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trộm khắp bốn phương tám hướng.
Dãy núi Thiên Nguyên rất rộng lớn, lãnh thổ của Nam Vực giáp với các nước khác, tất cả đều nằm trong phạm vi của dãy núi Thiên Nguyên này. Cho dù Phi Lâm và Mộ Ải có đi ngày đêm không ngừng nghỉ cũng đuổi không kịp, vì đám người kia dù sao cũng đã đi trước một tháng rồi. Bởi vậy lúc này hoàn toàn không có tin tức gì, nhưng cũng bởi vì nơi này địa thế hiểm yếu, cho nên dù Tề Chi Khiêm đã tiến vào trong núi Thiên Nguyên hơn một tháng trước khi Phi Lâm và Mộ Ải đuổi theo, nhưng đến giờ chắc chắn cũng chưa thể ra khỏi Nam Vực được. Do đó, trong lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Vân Khinh đang ở cử, vừa phải điều dưỡng thân thể lại vừa âm thầm lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ biết cầu nguyện với trăng sao.
Hai mươi ngày nhanh chóng trôi qua, hai tiểu tử mà Vân Khinh đã hy sinh bản thân sinh ra cũng vừa tròn một tháng, trên khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn kia màu ửng đỏ đã nhạt bớt đi, thay vào đó là da thịt trắng non, tơ mịn nhìn cực kỳ đáng yêu, chọc cái là cười khanh khách không ngừng. Đôi mắt to tròn, đen láy như hai viên bi, đáng yêu hết sức.
Đương nhiên là trên người hai nhóc tì này lúc nào cũng có tiểu Hồng Xà và Điêu nhi – hai tên cực độc – rúc vào mà ngủ.
Độc Cô Tuyệt vô cùng hưng phấn truyền lệnh xuống, lập tức cả trăm bàn tiệc rượu được bày ra dưới đêm trăng tròn bày dọc theo toàn bộ hoàng cung Thánh nữ trải dài đến đường cái của U thành. Nếu không phải Nam Vực vừa mới trải qua chiến tranh và Vân Khinh cực lực phản đối không muốn phô trương khắp nơi, thì không biết còn hoa lệ đến mức nào nữa.
Dân chúng đã lâu không có dịp vui chơi, tiệc tùng, nên trong ngày này cũng hưởng ứng hòa mình vào bầu không khí vui mừng, bên trong U thành lúc này là một bầu không khí dào dạt hứng khởi và ấm áp.
“A lại tè nữa rồi, nhóc con này xấu xa quá nha.” Dưới đêm trăng, Đinh Phi Tình trừng mắt nhìn đứa bé trai đang ôm trong lòng kêu lên, lúc này thời tiết đang vào cuối hạ nên lớp tã quấn cho đứa bé cũng không dày lắm. Do vậy dòng nước ướt sũng trực tiếp thấm chảy ra ngoài dính lên trên người Đinh Phi Tình, làm cho Đinh Phi Tình không nói được gì nữa, lần này đã là lần thứ ba rồi đấy nhé.
Mà cu cậu dường như đang chống mắt dòm lại hai mắt đang trừng nó của Đinh Phi Tình rồi cười khanh khách thành tiếng. Nếu không phải là nó còn quá nhỏ, cũng chưa hiểu gì, thì chắc chắn cái kiểu cười này là vui sướng khi người khác gặp họa đây mà.
Ngồi ở trên giường, Vân Khinh thấy vậy không nhịn được cũng cười phá lên, đưa tay đón lấy tiểu tử kia nói: “Nghịch ngợm quá.” Rồi quay sang nói với Đinh Phi Tình: “Tỷ tỷ mau đi thay đồ đi.”
Đinh Phi Tình nghe Vân Khinh nói vậy, liền đứng lên giũ giũ cái váy, liếc nhìn một cái nói: “Chờ đó cho ta, lát nữa tới dạy dỗ con, nhóc con kia.” Vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, nơi ở của cô ở ngay bên cạnh tẩm cung của Vân Khinh, cũng nhanh thôi, bởi vậy Đinh Phi Tình rất yên tâm để lại một mình Vân Khinh đứng ở trong tẩm cung.
Vừa đổi tã cho tiểu tử kia, Vân Khinh vừa ngẩng đầu liếc nhìn ở bên ngoài điện, thấy Độc Cô Tuyệt đang ôm con gái đi ra ngoài ấy khoe, vừa đầy tháng đã như thế rồi, mới vừa bế cu cậu này trả lại, giờ lại tiếp tục ôm con gái ra ngoài khoe nữa rồi. Độc Cô Tuyệt này, thật là…
“Vân Khinh, sao lại ở đây có một mình thế này?” Không đợi suy nghĩ trong đầu kịp chuyển hết, cánh cửa điện chợt bị đẩy ra, Tuyết Lê bước vào.
Vân Khinh thấy đó là Tuyết Lê, lập tức nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ đi thay quần áo rồi, thương thế của dì nặng thế, cần phải nghỉ ngơi nhiều mới được đó.”
“Không có gì đáng ngại nữa, nằm hơn mười ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi.” Tuyết Lê vừa giúp Vân Khinh đổi tã cho cậu nhóc, vừa chậm rãi nói.
“Là con liên lụy đến dì.” Vân Khinh nghe thấy vậy trong mắt hiện lên một tia áy náy.
“Người một nhà cả mà, đừng khách sáo.” Tuyết Lê nghe vậy vẫn lạnh lùng như trước thản nhiên buông một câu. Vân Khinh biết tính tình của Tuyết Lê nên cũng không nghĩ nhiều.
Cô khẽ dạ một tiếng, sau đó đang định nói chuyện thì đột nhiên Tuyết Lê hỏi: “Nghe nói mấy ngày nữa con sẽ đăng cơ?”
Vân Khinh không ngờ Tuyết Lê lại nói sang chuyện khác, cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc trước Tuyệt vẫn đứng phía sau giúp con, bây giờ con đã có thể ra mặt rồi.”
Vốn là nên sớm cử hành nghi thức đăng cơ, để cho Vân Khinh trở thành nữ vương thống nhất Nam Vực, nhưng mà lúc đó Vân Khinh lại không thể lộ diện được, bởi vậy mới kéo dài đến bây giờ. Sau mấy ngày đăng cơ ngôi vương thì sẽ trực tiếp đưa Nam Vực trở thành sở hữu của nước Tần, bọn họ rời nước Tần đi đã lâu vậy rồi, giờ cũng nên trở về thôi.
Tuyết Lê nghe vậy chỉ ừ một tiếng, vẻ mặt lãnh đạm nhìn không ra là có suy nghĩ gì.
“Ta làm bà dì cũng không có gì để cho đứa cháu này, hai ngày nay nằm buồn chán không biết làm gì nên đã làm cái này, có lẽ dùng được.” Giữa không khí lạnh nhạt, Tuyết Lê lấy từ trong lòng ra một chiếc tã lót, rất đẹp, mặt trên thêu chìm hình hoa mẫu đơn đang nở rộ, rất tinh xảo.
“Cám ơn dì.” Đáy lòng Vân Khinh trở nên ấm áp, đây chính là quà đầy tháng người thân của cô tặng cho con cô, thứ này là tự tay thêu, quà tặng quý như vậy có thể tìm ở đâu được chứ.
Tuyết Lê nhanh nhẹn quấn tã cho cậu nhóc, người từng trải như Tuyết Lê đương nhiên là thành thạo hơn hẳn Vân Khinh, tấm tã lót nho nhỏ lại cực kỳ vừa vặn.
“Cho ta ôm một cái.” Không đợi Vân Khinh tiếp lời, Tuyết Lê nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, đứa bé ở trong tay bà quẫy đạp. Khi bà nhìn thấy cái bớt hình hoa đào nho nhỏ trên trán đứa bé, trong mắt Tuyết Lê lướt qua một thoáng thần sắc không hiểu được, thản nhiên nói: “Nữ vương Nam Vực triều đại tiếp theo chính là bé con rồi.”
Vân Khinh vừa nghe thấy là biết Tuyết Lê hiểu lầm cu cậu này là một bé gái, không khỏi bật cười lắc lắc đầu, định giải thích.
“Có thích khách…” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng thét từ phía trạm gác ngầm, cả không gian yên tĩnh lập tức bị phá vỡ, bên gian ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng những bước chân gấp gáp.
“Mau đóng cửa lại.” Tuyết Lê vội ôm lấy tiểu tử kia lui ra phía sau hai bước, vội vàng quát lên với Vân Khinh, lúc này bà đứng cách cửa tẩm cung một quãng.
Vân Khinh thấy vậy, đưa tay cầm lấy Phượng Ngâm Tiêu vĩ, lắc mình một cái sang phải chạy đi đóng cửa.
“Bệ hạ, có gì khác thường không?” Một tay mới chạm lên cửa điện, bên gian ngoài một tiểu đội gồm vài thị vệ đã vọt tới, cúi đầu hướng về phía Vân Khinh vội vàng hỏi.
“Không có.” Vân Khinh thấy vậy dừng tay lại một chút.
“Vậy là tốt rồi, xin bệ hạ chú ý giữ an toàn, vi thần quay về hộ vệ bên ngoài.” Thị vệ kia cẩn thận nắm lấy binh khí đang đeo ở bên hông, xoay người phóng ra bên ngoài.
Vân Khinh thấy vậy gật đầu, đưa tay đóng cửa lại rồi lập tức quay đầu về phía Tuyết Lê và đứa bé.
Tuyết Lê đứng ở bên cạnh cửa sổ, cửa sổ vừa rồi còn hơi khép hờ để mở ra một chút, bây giờ đã đóng chặt, có lẽ bà ấy đóng. Vân Khinh không khỏi thầm khen Tuyết Lê một tiếng là tâm tư cẩn thận.
“Con bé đang ngủ, đừng đánh thức nó.” Tuyết Lê thấy Vân Khinh nhìn qua, nhẹ nhàng nhìn Vân Khinh ra hiệu, rồi đi tới bên giường đặt tiểu tử kia xuống, kéo cái rèm mỏng bên cạnh che đứa bé lại, ngăn cản ánh đèn chiếu vào.
Vân Khinh nghe thấy vậy gật gật đầu đi tới đứng một bên giường.
“Ta đi ra ngoài trước để xem tình hình thế nào, con chú ý một chút nhé.”
“Dì…” Không đợi Vân Khinh nói gì, thân hình Tuyết Lê chớp một cái liền phóng ra ngoài cửa điện, cả tẩm cung rộng lớn như vậy chỉ còn hai người là Vân Khinh và tiểu tử kia. Ngoài điện có vô số tiếng bước chân vang lên, tiếng động tróc nã thích khách dồn dập và liên tục, Vân Khinh hơi nhíu mày, thanh thế như vậy rốt cuộc là có bao nhiêu thích khách? Có thể âm thầm đột nhập được vào cung, kẻ nào mà lợi hại đến vậy?
Mọi suy nghĩ đều xoay quanh điểm ấy, Vân Khinh đột nhiên cảm thấy rùng mình, tìm khắp nơi trong Nam Vực này không có một thế lực nào có khả năng để có thể qua mặt người mà Độc Cô Tuyệt đã an bài trong hoàng cung này được. Mọi thế lực hùng mạnh tại nơi này đều đã chết hoặc là đã quy hàng, vậy thì làm sao có thể có thích khách được kia chứ, mà nếu không phải là người ở Nam Vực động thủ, vậy thì…
Đột nhiên Vân Khinh thoáng rùng mình một cái, cảm thấy hết sức căng thẳng, nếu không phải là người Nam Vực động thủ, như vậy chỉ có có thể là Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên, chỉ có bọn chúng mới có bản lĩnh ấy.
Năm ngón tay nắm chặt Phượng Ngâm Tiêu vĩ đang cầm trong tay, mày nhíu lại, đột nhiên Vân Khinh kêu lên một tiếng, sắc mặt trong một thoáng hiện lên một điều gì đó rất bất ổn. Bên ngoài tẩm cung của cô được thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt bảo vệ, mấy người vừa rồi cô chưa từng gặp qua, bọn chúng không phải là người của Độc Cô Tuyệt, không phải.
Một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, sắc mặt Vân Khinh trắng bệch nghiêm trọng, liền xoay người bay vội về phía long sàng ở phòng trong, một tay vội vàng lật cái chăn trên người con cô lên, một tay kéo tấm rèm đang che chắn nơi đó, dưới ánh đèn, lộ ra một chiếc tã lót thêu hình hoa mẫu đơn tinh xảo. Làm gì còn con của cô nữa, trong chiếc tã lót kia chỉ có một khúc gỗ được buộc chặt. Con của cô đã bị đánh tráo rồi.
Sắc mặt Vân Khinh tái nhợt rồi trắng bệch ra, đáy mắt lại cháy lên một ngọn lửa giận hừng hực. Mới vừa rồi Tuyết Lê đứng bên cạnh cửa sổ, không phải là giúp cô đóng cửa sổ, mà đó chính là lúc bà ta tiến hành đánh tráo.
Được phủ cùng một loại chăn gấm giống hệt nhau, ở bên ngoài lại có thích khách, bà ta đã hướng sự chú ý của cô qua đám thị vệ. Trong chớp mắt Tuyết Lê đã động thủ, là bà ta đã nội ứng ngoại hợp.
Nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận về điều này, trong mắt Vân Khinh hừng hực lửa, nắm Phượng Ngâm Tiêu vĩ lên xoay người phóng ra ngoài điện. Chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn bỏ qua, kể cả khi mọi chuyện đều nhắm vào cô, nhưng mà dám ra tay với con cô, cô tuyệt đối không tha thứ, tuyệt đối không.
Một tiếng đàn vang lên, xe toạc không gian, tràn ngập sự lạnh lùng và giận dữ, mang theo sự phẫn nộ mãnh liệt, trong bóng đêm phát ra như bão táp vần vũ giữa biển khơi dậy sóng, vang vọng khắp cả một góc hoàng cung rộng lớn.
“Bệ hạ.” Nghe được tiếng đàn, từ xa xa đội quân thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt đang đuổi giết thích khách nháy mắt bỏ ngay nhiệm vụ đang làm, xoay người phóng như bão táp đến. Tiếng đàn của Vân Khinh, vương hậu của bọn họ tự dưng chạy ra đây, nhất định là có chuyện lớn rồi.
“Phong tỏa toàn bộ hoàng cung Thánh nữ, một người cũng không được thoát, kẻ nào chống cự, giết không cần hỏi.” Vân Khinh vẻ mặt lạnh như băng, lần đầu tiên hạ lệnh giết chóc.
“Rõ.” Không cần biết đó là việc gì, chỉ có một câu trả lời vang lên, trong khoảnh khắc lửa đỏ nổ rộ trong đêm đen.
“Toàn lực tróc nã Tuyết Lê, con của ta ở trong tay bọn chúng.” Giọng nói lạnh lùng như băng mang theo một sự chết chóc vô tận.
Mọi người lập tức biến sắc. Vừa rồi bọn họ đuổi bắt thích khách, cho nên toàn bộ đội quân thiết kỵ không còn ai canh giữ sau điện nữa, rõ ràng là phía sau điện bất thường, bọn họ lại nhầm là phía trước . Quả nhiên là có bẫy, vương tử dưới sự bảo vệ của bọn họ đã bị bắt đi, trăm lần chết cũng không thể gánh nổi, lập tức mọi người hô ‘rõ’ thật to rồi phóng như bay vào trong đêm đen.
Từ phía xa xa, Độc Cô Tuyệt nghe thấy có thích khách liền ôm con gái trở về, nhưng không nghĩ rằng còn chưa bước vào bên trong cung, chợt nghe thấy tiếng đàn cảnh báo của Vân Khinh, cảm nhận được sự tức giận sát khí mãnh liệt trong đó, đáy lòng bất giác không yên, ôm con gái vọt về phía Vân Khinh.
Khẽ quay đầu, Vân Khinh vận khí xoay người phóng về dãy hành lang phía tây bắc của cung thánh nữ, đó là nơi từng nhốt Tuyết Lê, mẹ và em trai của cô, cũng chính là nơi Tề Chi Khiêm cướp bọn họ đi.
Thân hình nhanh như tia chớp, nhoáng lên một cái, phóng vụt đi.
Ánh đèn đuốc u ám trong nhà giam khẽ nhảy múa, ánh lên sắc màu ảm đạm, mang đến cảm giác lạnh lẽo cùng cực. Một ngọn gió khẽ phất qua, những ngọn đèn chợt run rẩy, lay động, ánh đèn khẽ đung đưa càng làm cho nơi này trở nên lạnh lẽo và âm trầm hơn.
Trên hai tảng đá lớn đặt phía trước nhà giam, một bóng người mảnh khảnh đứng ở giữa, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nhà giam, phong thái lạnh lẽo như băng giá lại cực kỳ bình tĩnh, kia không phải Tuyết Lê thì còn là ai nữa. Thế mà lại không trốn đi, thản nhiên thoải mái đứng chờ ở chốn này.
“Đến đây.” Vân Khinh còn chưa dừng chân lại, Tuyết Lê đang đứng đưa lưng về phía cô đột nhiên lạnh lùng mở miệng, giọng nói giá lạnh dưới ánh trăng lạnh lẽo, càng trở nên u ám.
“Con ta đâu?” Năm ngón tay của Vân Khinh đặt sẵn trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, ánh mắt giống như chỉ muốn thiêu đốt luôn lưng của Tuyết Lê ra thành tro bụi.
“Muốn con gái của ngươi, được thôi, đóng dấu vào thánh chỉ này đi.” Tuyết Lê đang đứng đưa lưng về phía Vân Khinh, chậm rãi xoay người lại, giơ lên một miếng vải gấm.
“Quá to gan, dám đụng đến con ta.” Lời Tuyết Lê vừa dứt, một giọng nói cuồng nộ tiếp theo xuyên phá không gian truyền tới, Độc Cô Tuyệt như sấm chớp vọt lại đây, mặt xanh mét, phẫn nộ cùng cực, phía sau hắn đội quân thiết kỵ cũng phóng đến như bão táp, vây kín mọi đường đi.
Trên đường đến đây hắn đã nghe được mệnh lệnh của Vân Khinh, hay ụ Tuyết Lê, thế mà có thể che giấu được cả hắn, diễn cho bọn hắn xem một màn rất hay, chờ coi hắn có nghiền mụ ta thành tro không.
Tay áo bào vung lên, trên mặt Tuyết Lê chẳng hề có lấy một chút e ngại, ngược lại thấy Độc Cô Tuyệt đến, đáy mắt bà ta lại càng hưng phấn tột cùng, gương mặt lạnh lùng nhưng đáy mắt lại cực kỳ hưng phấn, rất kỳ lạ.
“Thì sao nào, ta không chỉ dám đụng con của ngươi, ta còn dám đụng…” Vẫn nói chưa dứt câu, những ngón tay của Tuyết Lê đột nhiên giơ lên một cây sáo trúc, ngón tay nhanh chóng vờn ở trên mặt sáo như bướm vờn hoa, hướng về phía Độc Cô Tuyệt phát ra một tiếng vang cực kỳ chói tai.
Thanh âm sắc nhọn, u u xuyên vào tai khiến người ta đau đớn, trong trời đêm yên tĩnh này càng làm cho người nghe muốn thủng màng nhĩ, những thanh âm này đang nhằm về hướng Độc Cô Tuyệt.