Tiêu Cửu Uyên liếc mắt nhìn mấy tên Kim Giáp Thiên Nguyên trận một lượt.
Mọi người cùng đồng thanh: “Chúng ta nguyện sống chết đi theo vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên nghe những thủ hạ này nói, trong lòng cuối cùng quyết định chủ ý, phải xông ra Kim Giáp Thiên Nguyên trận.
Hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, sau đó bắt đầu kết trận.
Lúc này Vân Thiên Vũ cùng đám người Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc đã vào cung.
Vốn dĩ bọn họ còn không biết Tiêu Cửu Uyên cùng hoàng đế đang ở chỗ nào, nhưng vừa tiến cung đã nhìn thấy trong cung có một chỗ, kim quang bắn ra bốn phía.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy, tim đập loạn, lắc mình lao thẳng đến cung điện lóe ra kim quang.
Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc phía sau liền đi theo, đám người Hắc Diệu, Ảnh Tử theo sát phía sau.
Đám người chớp mắt đã đáp xuống bên ngoài Nguyệt Lâm điện.
Hắc Diệu phía sau Vân Thiên Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra trong cung điện này có đại trận.
Sắc mặt gã khó coi, vội nói: “Không xong rồi, trong Nguyệt Lâm điện có trận pháp, chỉ sợ vương gia bị nhốt ở trong trận pháp.”
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, ngón tay lặng yên nắm chặt.
Tiêu Thiên Dịch, y thật sự dám làm như vậy.
Được, xem ra người Tiêu gia thật sự dễ quên, hơn nữa cũng không coi lời người khác nói ra gì.
Tiêu Thiên Dịch, hoàng vị này xem ra nên chấm dứt.
Vân Thiên Vũ nghĩ trong lòng, nhanh chóng quay đầu nhìn phía Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc nói: “Sư phó, làm sao đây? Có biện pháp phá hủy đại trận không?”
Lần trước sư phó đã phá hủy một đại trận. Nhưng sau khi Quân Hạo Thiên nhìn, lại lắc đầu.
“Không được, đại trận này có chút cổ quái, trong trận hình như có danh đường, nếu ta phá hủy đại trận, chỉ sợ người ở bên trong sẽ bị thương nặng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Vân Thiên Vũ vô cùng nóng vội.
Vừa đúng lúc này, một chỗ trong đại trận đột nhiên vang lên tiếng đánh ầm ầm.
Đại trận màu vàng, một chiếc sừng nhanh chóng nhô ra bên ngoài, dường như có thứ gì đó đang va chạm.
Sắc mặt Quân Hạo Thiên nghiêm trọng, nhanh chóng triệu hồi linh khí lợi hại nhất trên người mình, Ngân Dực Phệ thiên kiếm.
Đây là bảo kiếm vô cùng lợi hại, nhưng thứ này có thể tiết lộ thân phận của ông ta, cho nên chưa bao giờ sử dụng.
Nhưng lần này vì Vân Thiên Vũ, ông ta không quan tâm nhiều như vậy.
“Phệ Thiên, đi, phá hủy trận pháp.”
Ngân Dực Phệ Thiên kiếm trên người, đột nhiên hiện ra cánh màu bạc, như một người bay múa, chớp mắt bay đến Kim Giáp Thiên Nguyên trận.
Ngân Dực Phệ Thiên kiếm từ trên trời lao xuống, nhắm thẳng chỗ kia lao tới.
Xoẹt xoẹt, vèo vèo, ầm.
Tiếng nổ lớn vang lên.
Kim Giáp Thiên Nguyên trận bị Cửu Lôi Phệ linh trận của Tiêu Cửu Uyên cùng Ngân Dực Phệ Thiên kiếm của Quân Hạo Thiên, trong ngoài giáp công, phá ra một khe nứt.
Mà trông coi khe nứt đó là một kim giáp thi nhân.
Kim giáp thi nhân bị Cửu Lôi Phệ linh trận cùng với Ngân Dực Phệ Thiên kiếm cao thấp giáp công, nổ thành bọt đỏ.
Một trận điểm thất thủ, cả đại trận mất đi cân bằng.
Mà Tiêu Cửu Uyên tinh thông trận pháp, vừa thấy đại trận rối loạn, cũng không đợi kim giáp thi nhân kịp phản ứng, thân hình vừa động, nhanh chóng hành động, chạy ra khỏi Kim Giáp Thiên Nguyên trận.
Đám người Bạch Diệu mau chóng theo sát phía sau vọt ra.
Mấy người chớp mắt như mũi tên bắn ra ngoài.
Trong đại điện phía sau, Dung Kỳ cùng mấy người Linh Sơn môn, mặt đều biến sắc.
Không ngờ Kim Giáp Thiên Nguyên trận lại phá tan, mười kim giáp thi nhân mới có biện pháp duy trì đại trận, hiện tại bị giết mất một, không có biện pháp duy trì đại trận nữa.
Có lẽ sư phó ở đây cũng may một chút, nhưng bọn họ không cách nào kết Kim Giáp Thiên Nguyên trận thứ hai.
Cho nên chỉ có thể đối chiến.