Nói đến cuối, Vân Thiên Vũ đã nhếch miệng cười khẩy thật. Có lấy thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn hay không là chuyện của nàng, dựa vào đâu mà họ bảo nàng là hồng nhan họa thủy chỉ vì nàng không lấy gã.
Nền hòa bình hai nước lại phải dựa vào một nữ nhân, người nào người nấy không biết nhục nhã mà còn làm ra vẻ như chuyện đương nhiên. Đúng là nực cười!
Yến Thanh Phong sững sờ không thốt nên lời. Bởi lẽ trong tâm tưởng của nàng ta, nữ tử sinh ra nếu không phải để hi sinh cho gia tộc, thì cũng là để hi sinh vì nước. Giả sử hôm nay người thái tử Nam Chiêu muốn liên hôn là nàng ta, thì nàng ta sẽ đi liên hôn ngay mà không một lời oán thán. Nhưng không ngờ Vân Thiên Vũ lại hoàn toàn chẳng để tâm tới những điều này. Song nàng ta cũng không cho rằng Vân Thiên Vũ nói sai điều gì.
Nhưng suy nghĩ của Yến Thanh Phong không đại biểu cho ý kiến của Tô Phi Yên.
Tô Phi Yên giận dữ đứng phắt dậy, nghiến răng chỉ mặt Vân Thiên Vũ mà nói trong cơn căm hận: "Kẻ nực cười mới là ngươi đấy, nếu Nam Chiêu công phá quận Thanh Bình, thì ngươi chính là mầm họa hại nước hại dân, còn mặt mũi mà đứng đây thao thao những lời đao to búa lớn hùng hồn lý lẽ sao? Ngươi có tin là nếu Nam Chiêu công phá quận Thanh Bình thật, cả Đông Ly này tuyệt đối sẽ không dung tha cho ngươi, mọi người chỉ hận một nỗi không ăn tươi nuốt sống ngươi luôn không?"
Nghe nàng ta cứ một điều hại nước hai điều hại dân, Vân Thiên Vũ nổi nóng, giơ tay giáng cho Tô Phi Yên một cái tát không chút nể nang.
"Chuyện này đâu đã đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón."
"Đồ đáng hận!"
Cái bạt tai của Vân Thiên Vũ làm Tô Phi Yên như lên cơn điên, nhào tới túm lấy nàng la lối khóc lóc như muốn đánh nhau. Vân Thiên Vũ đưa tay đẩy nữ nhân điên khùng này ra. Yến Thanh Phong kế bên lật đật đứng ra can ngăn.
Kết quả cả ba người đều giằng co đến tơi bời, người loạng choạng kẻ liêu xiêu, sau cùng chẳng những tóc tai bù xù, xiêm y xộc xệch, mà ngay cả chén tách trong đại điện cũng bị xô đổ tan tành.
Cung nữ trong điện cuống quýt chạy lại tách họ ra. Diệp Gia cũng lao tới can ngăn.
Mọi người vừa mới tách ba người ra, thì nghe thấy tiếng hô the thé của thái giám vang lên: "Hoàng hậu nương nương giá lâm."
Ánh mắt thoáng tối đi, Vân Thiên Vũ bình thản lui ra đứng nghiêm chỉnh lại.
Hoàng hậu thong thả bước vào điện, dáng vẻ cao sang quý phái hết mực.
Thấy ba người trên điện xiêm y lôi thôi lếch thếch, bà ta không kìm được phải nhíu mày, hậm hực quở mắng: "Ba người các ngươi đã sắp làm phi, mà còn đánh nhau ra nông nỗi này, thế này thì ra bộ dạng gì?"
Yến Thanh Phong vội vàng nói: "Thần nữ biết sai rồi."
Hoàng hậu nhìn sang Tô Phi Yên, nàng ta cũng vội vã cúi đầu nhận lỗi: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần nữ tội đáng muôn chết."
Hoàng hậu quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Toàn thân Vân Thiên Vũ toát ra hơi lạnh, mắt tối lại, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, cúi người với hoàng hậu: "Sau này thần nữ sẽ chú ý."
Nghe nốt lời của Vân Thiên Vũ, hoàng hậu gật đầu hài lòng: "Sau này, các ngươi đều trở thành vương phi của Đông Ly, là hình mẫu của nữ tử khắp thiên hạ, nên nhất định phải chú ý đến hình tượng, tốt nhất là không được làm những việc mất thể thống như ngày hôm nay."
Ba người nhất loạt cúi người tuân theo: "Vâng, thần nữ biết rồi."
Hoàng hậu tỏ vẻ hài lòng với thái độ nhận lỗi của cả ba.
Bà ta không nói thêm điều gì nhưng quay đầu lại thấy ba người áo xống không chỉnh tề thì không khỏi nhức đầu, bèn phất tay: "Người đâu, dẫn bọn họ đi thay đồ."
"Vâng, hoàng hậu nương nương."
Cung nữ đứng bên mé đại điện bước ra dẫn ba vị tiểu thư đi thay đồ.
Vân Thiên Vũ đưa Diệp Gia cùng ra khỏi đại điện. Sắc mặt nàng vụt biến, bàn tay lặng lẽ siết chặt, xem ra nàng đã đánh giá sai hoàng hậu rồi.
Nàng cứ nghĩ hoàng hậu đã không có con thì sẽ không chĩa mũi nhọn mưu kế vào nàng nữa, bởi nàng là chính phi tương lai của Tiêu Cửu Uyên.
Hoàng hậu không ngốc đến nỗi đối đầu với Ly vương phủ, nhưng nàng không ngờ hoàng hậu lại trợ giúp Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu.