Thủ hạ khóc lóc: “Phong chủ, phần lớn người bên trong núi đều bị trúng độc, đến di cử động cũng không cử động được, để mặc cho người ta giết.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Ngọc Tử Yên biến sắc, ba ta nhanh chóng đứng bật dậy, phát hiện ra ngay cả cơ thể mình cũng mềm yếu không còn sức lực.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngọc Tử Yên vừa mới nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Ngươi trúng độc rồi.”
Một đám người ở ngoài cửa nhanh chóng đi đến, cầm đầu dĩ nhiên là một đôi tuấn nam mỹ nữ chói mắt.
Nam nhân chẳng những tuấn mỹ vô song, giơ tay nhấc chân còn mang theo theo khí phách cường đại kiêu căng, khiến người ta không dám xem thường người này.
Nữ nhân bên cạnh hắn, tươi sáng xinh đep, mặt mũi mang theo sự thờ ơ lạnh lùng cũng không ảnh hương tới vẻ đẹp của nàng chút nào.
Nữ nhân này, Ngọc Tử Yên biết, nàng chính là Vân Thiên Vũ.
Thấy nàng, Ngọc Tử Yên liền biết tại sao mình trúng độc.
“Ngươi, ngươi, là ngươi bỏ độc.”
Vân Thiên Vũ bước tới trước mặt Ngọc Tử Yên, lạnh lùng mở miệng cười: “Không sai, là ta hạ độc, ngươi Lăng Vân tông các ngươi dám cả gan mưu hại ta, sao ta lại không trả thù, bây giờ mới là bước đầu tiên.”
Vân Thiên Vũ nói xong, trực tiếp hướng về phía sau nói: “Mộc phong chủ, người này giao cho ngươi giết, thấy thế nào?”
Mộc Thanh Nhiêu từ phía sau Vân Thiên Vũ đi tới.
Ngọc Tử Yên vừa nhìn thấy Mộc Thanh Nhiêu liền nói:
“Mộc Thanh Nhiêu, ngươi dám giết ta, nếu ngươi dám giết ta, đệ tử ngũ phong của ngươi củng không sống được."
Cái này khiến Mộc Thanh Nhiêu sửng sốt, sau đó lo lắng nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Nếu Mộc phong chủ không muốn động thủ thì để cho ta tới động thủ.”
Bên trong Lăng Vân tông, nhất phong, nhị phong, tam phong đề là tay sai của tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan, bình thương không biết là ra bao nhiêu truyện xấu ngập trời, các ả chết cũng là trừng phạt đúng tội.
Vân Thiên Vũ sẽ không có một chút hổ thẹn.
Đây là nàng thay trời hành đạo.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh nhíu lông mày đen nhánh, đôi mắt léo lên sắc bén, u ám nhìn Mộc Thanh Nhiêu, sau đó giơ tay lên, một đạo lam linh xuất hiện trên đầu ngón tay.
Hắn vừa nhìn Vân Thiên Vũ cưng chiều nói: “Nàng không cần động thủ, để ta là được.”
Hắn nói xong liền giơ tay lên muốn giết chết nhị phong chủ Ngọc Tử Yên.
Ngọc Tử Yên sợ hãi, quỳ xuống phịch một tiếng: “Sư muội, cầu xin các người ta cho ta đi, tha cho ta đi.”
Xem ra bản thân Mộc Thanh Nhiêu lưỡng lự khiến cho Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không vui.
Bà ta vô cùng căm hận Ngọc Tử Yên, nhất là khi chứng kiến Ngọc Tử Yên quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Trong lòng Mộc Thanh Nhiêu nảy sinh ý hận, lúc các ả giết người mà ba ta yêu, bà ta cũng cầu xin các ả, nhưng các ả ai lại buông tha bà ta, mỗi lần các ả giết người cũng đâu buông tha ai.
Bây giờ đến lượt ả ta rồi, ả ta sợ chết.
Ha ha.
Thân hình Mộc Thanh Nhiêu khẽ động, lao tới, giơ tay lên hung hăng đánh một chưởng vào đầu Ngọc Tử Yên.
Tuy cơ thể Mộc Thanh Nhiêu chưa khôi phục, nhưng lúc này Ngọc Tử Yên trúng độc, mềm cả người, cho nên căn bản là không có sức đánh trả, cho nên bị Mộc Thanh Nhiêu đánh một chưởng chết ngay.
Buồn cười nhất chính là đến khi chết ả ta cũng không tin được mình bị cái tiểu sư muội im hơi lặng tiếng trước giờ, cả gan một chưởng đánh chết ả.
Sau khi Mộc Tử Yên giết chết Ngọc Tử Yên, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói nhanh: “Linh Nghi quận chúa, lần sau ta sẽ không do dự, nhưng ngữ đệ tử kia của ta.”
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Hay là chúng ta là việc tốt đi. Người ngũ phong cũng không làm ra nhiều chuyện xấu, mau cứu những người kia.”
Tiêu Cửu Uyên nghe nàng nói giọng nhỏ nhẹ với hắn, chỉ cảm thấy trái tim như được uống mật ngọt.
Bây giờ hắn cảm thấy mỗi ngày đều rất hài lòng.
Thì ra hạnh phúc đơn giản như vậy, chỉ cần có nàng bên cạnh là được.
Sau này chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẵn sàng dùng hết khả năng yêu thương nàng.
“Được.”