Trong đó có người khẽ nói: “Người ở thủy lao đâu.”
“Không tốt chẳng lẽ có người đi cứu Mộc Thanh Nhiêu.”
Nhưng đến khi các ả chạy vào thủy lao liền nhìn thầy Mộc Thanh Nhiêu vẫn còn ở trong đó, liền thở phào một hơi.
Có người bất mãn hừ lạnh: “Nhất định bẩm báo phong chủ, nghiêm phạt mấy ả kia, ỷ vào bản lãnh mình lớn càng ngày càng không coi mệnh lệnh của phong chủ ra gì.”
“Ta thấy nhất định là bọn họ trốn vào chỗ nào uống rượu, thật đúng là đồ ghê tởm.”
Mấy người hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi thủy lao, sau đó lại phái người canh chừng thủy lao.
Vân Thiên Vũ và đám người Liễu Tâm Vũ lặng lẽ rời khỏi Tam Phong.
Vân Thiên Vũ nhìn về phía hai người Lâm Tâm Vũ và Ngụy Dao: “Hai người các ngươi quay lại đi, ta đi cứu một người, chờ ta cứu người xong sẽ đi Ngũ Phong tìm các ngươi, đến lúc đó bàn chuyện cứu sư phụ các ngươi.”
“Được.”
Lần này Liễu Tâm Vũ và Ngụy Dao không nói nhiều, liền xoay người đi.
Vân Thiên Vũ đi thằng đến mật thất dưới lòng đất của Lăng Vân tông.
Nàng mệnh lệnh cùng lúc cho ba linh thú lập tức đi tìm Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu và Hắc Diệu tới đây.
Nàng muốn vào mật thất tìm Tiêu Cửu Uyên, quá ít người, căn bản không thể hành động.
Lúc trước nàng và Tiêu Cửu Uyên ở trong mật thất dưới đất, cái mật thất dưới đất này thật sự rất lớn.
Lúc trước Tiêu Cửu Uyên vì muốn đưa nàng ra ngoài đã bật công tắc mật thất trong lòng đất, lúc này cơ quan mật thất trong lòng đất có thể đã bị phá hủy rồi.
Nơi lớn như vậy, chỉ có nàng và ba con linh thù sẽ không tìm hết.
Người càng nhiều càng tốt, cứ như vậy các nàng có thể mau chóng tìm được Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ ra lệnh một cái, ba linh thú nhanh chóng xoay người chạy đi tìm Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu và Hắc Diệu.
Vân Thiên Vũ tới cơ quan mật thất Lăng Vân Tông rất nhanh.
Mật thất Lăng Vân tông, xây dựng bên trong một ngọn núi nhỏ cách Nhị Phong xa, nơi đây cũng là đan phòng của Lăng Vân tông.
Vì bảo vệ đan phòng cho nên đã xây dựng mật thất cách đan pòng không xa, vì để bảo vệ đan phòng khi có chuyện gì đột nhiên xảy ra.
Không ngờ có một ngày, cơ quan mật thất lại dùng mưu tính cho Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên cơ quan mật thất, lúc này Tiêu Dạ Thần, Bạch Dạ và Hắc Dạ cũng đã chạy tới.
Bọn họ biết sự tình cấp thiết, cho nên không dám chần chừ, chạy thật nhanh tới.
Mấy người nhanh chóng đến chỗ Vân Thiên Vũ, nóng ruột hỏi: “Thế nào, tìm được chỗ cơ quan mật thất chưa?”
Vân Thiên Vũ gật đầu, sau đó chỉ vào chỗ trước mặt.
Chỉ thấy trên sườn núi, hoa cỏ khắp nơi trên mặt đất, ở giữa còn kèm theo không ít tảng đá, thật sự không nhìn ra ở phía dưới này lại là một cơ quan mật thất khổng lồ.
Nhưng mà lúc này trên mặt đất có không ít đá.
Hiển nhiên nguyên nhân là do lúc trước Tiêu Cửu Uyên đánh bể.
Lúc này trên sườn núi hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Thiên Vũ nhìn về phía mấy người bên cạnh: “Các người theo ta, chỗ này có một trận pháp nhỏ.”
Lúc trước phong chủ Ngũ Phong Mộc Thanh Nhai đã nói cho nàng biết, cơ quan trong trận pháp người khác không nhìn thấy được.
Các nàng không nhìn thấy là bời vì sắp đặt trận pháp trên mặt, người ngoài nhìn vào thì không thấy, chỉ thấy cây cỏ trong núi, không nhìn thấy bất kì thứ gì khác.
Nhưng cửa cơ quan mất thất chính là ở đây.
“Đi.”
Vân Thiên Vũ không chần chừ giây phút nào, phi thân nhảy vào, đám người Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu, Hắc diệu phía sau cũng xoay người nhảy vào.
Vân Thiên Vũ đi vào trong trận pháp, đi bên trái, đi bên phải, sau khi lượn vòng quanh, quả nhiên nhìn thấy có nhiều tảng đá tạo thành núi giả, của vào cơ quan ở trong núi giả.