Vân Thiên Vũ và Lâm Tâm Mộc lại ôm cái nữa, mới rời đi trong tiếc nuối.
Tuy thời gian nàng ở cùng Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc rất ngắn, nhưng bọn họ đều thật tâm thích nàng, nàng có thể cảm nhận được.
Người đối xử tốt với nàng, từ trước đến giờ nàng đều thật lòng thích họ.
Vân Thiên Vũ dẫn theo Diệp Gia còn có đám người Ngạo Minh Điêu Gia rời đi.
Lâm Tâm Mộc dựa vào trong lòng của Quân Hạo Thiên ở đằng sau âm thầm lau nước mắt. Không biết vì sao mà bà rất thích Vân nha đầu, có thể trên đời này có vài người có nhãn duyên, vừa gặp liền yêu thích.
Quân Hạo Thiên đương nhiên không nỡ để Lâm Tâm Mộc đau lòng, ôm bà an ủi nói: “Không sao đâu, đợi thân thể của nàng khỏe hơn thì ta sẽ đưa nàng xuống núi tìm nó.”
“Được.”
Hai người không nói gì nữa, Quân Hạo Thiên nhớ đến gì đó mà buông Lâm Tâm Mộc ra, gọi Vân Thiên Vũ dừng lại, đưa cho nàng trang bài của Thiên Mộc sơn trang.
“Sau này nếu như con đến Thiên Mộc sơn trang, chỉ cần giao tấm bài này cho người dưới chân núi, thì sẽ có người mang con lên núi.”
“Vâng, sư phụ bảo trọng, nhớ chăm sóc tốt cho sư mẫu.”
“Ta sẽ như vậy, chúng ta có thời gian sẽ đi thăm con.”
“Vâng.”
Vân Thiên Vũ cất trang bài đi, lại quay đầu vẫy tay với Lâm Tâm Mộc rồi mới mang theo người rời khỏi Thiên Mộc sơn trang.
Giống như khi đến đây, đi qua chiếc cầu treo bằng đá, đi thẳng xuống núi.
Trên đường đi, Bạch Diệu lo lắng hỏi: “Vân tiểu thư, chủ tử nhà ta sẽ không sao chứ?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không sao, ta đã dùng ngân châm phong ấn mấy mạch chủ lớn trên người hắn, trong thời gian ngắn sẽ không sao. Chỉ cần chúng ta đi nhanh về kinh là được rồi.”
Bạch Diệu thở phào nhẹ nhõm, còn Vân Thiên Vũ lại không dám buông lỏng, luôn ngồi cùng một xe ngựa với Tiêu Cửu Uyên, tùy thời đều chú ý đến tình trạng của hắn.
Tiêu Cửu Uyên được cô chữa rất nhanh đã tỉnh lại, tuy hắn đeo mặt nạ, có điều sắc mặt lại trắng bệch kinh người.
Nhưng ánh mắt của hắn lại rất thanh tỉnh, con mắt âm trầm nói không nên lời, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ nói: “Bây giờ ta tin ngươi không hề có ý đồ mưu hại ta. Không cần biết ngươi là ai thì ngươi và ta không hề có một chút quan hệ lợi ích nào, cũng không tồn tại chuyện mưu hại.”
Nghe hắn nói như vậy, Vân Thiên Vũ thở nhẹ một hơi. Tiêu Cửu Uyên nghĩ như vậy thì nàng coi như đã bớt được không ít phiền phức.
Người như hắn, nếu như làm địch thì không phải chuyện tốt lành gì.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Cửu Uyên, nói: “Tiêu Cửu Uyên, người không cần lo lắng, ta sẽ toàn tâm toàn lực trị bệnh cho người. Người sẽ không sao đâu, bởi vì ta đã đồng ý với người, lời ta nói thì chắc chắn ta sẽ làm được.”
Nàng đã nói sẽ làm thay hắn hai việc, thay hắn giải độc, giúp hắn tra ra kẻ sau màn xấu xa đã giết chết vị hôn phu của hắn.
Hai chuyện này làm xong thì nàng và hắn, từ nay về sau sẽ hết nợ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Thiên Vũ hơi lạnh xuống, càng thêm vẻ hờ hững vô tình. Tiêu Cửu Uyên thấy sự lạnh nhạt trong đáy mắt nàng, bỗng nhiên cảm thấy trai tim rất đau, đau đến mức làm hắn ngất đi.
Vân Thiên Vũ kiểm tra giúp hắn, thấy hắn không đáng ngại, chỉ là hôn mê thôi.
Xe ngựa một đường không ngừng vó chạy đi.
Mọi người một đường đi đều ăn xuống trên xe, xe ngựa tựa hồ chưa bao giờ dừng lại. Dùng thời gian tám ngày đã về đến Kinh Thành.
Vừa vào Kinh Thành thì Tiêu Cửu Uyên đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần còn rất tốt.
Hắn nhìn Vân Thiên Vũ, bá đạo nói: “Vân Thiên Vũ, ta đã nói qua rồi, chỉ cần ngươi trị hết bệnh cho ta thì ta sẽ bảo vệ ngươi một đời bình yên.”
Vân Thiên Vũ cười nhẹ, vẻ mặt khi cười có chút dữ tợn.
Tiêu Cửu Uyên đương nhiên cũng nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng, nghĩ đến chính mình đã ra lệnh cho nàng không được xóa đi vết sẹo đó.
Lại một lần nữa hắn cảm thấy trái tim mình không thoải mái, tự nhiên không có việc gì mà bản thân bảo nàng giữ lấy vết sẹo trên mặt làm gì không biết nữa.