Tuyển thủ dự thi thấy không thể địch lại, lập tức rút ra một linh khí là linh hạc kiếm, kiếm như hạc mà hạc như kiếm, xông thẳng vào vượn tay dài.
Nhất thời bất phân thắng bại.
Hình ảnh không ngừng thay đổi, không ít người đang đánh nhau với dã thú trong rừng, đương nhiên cũng có người hái được không ít dược liệu mà không gặp phải dã thú, nhưng chuyện này hoàn toàn dựa vào vận may.
Vân Thiên Vũ cũng được tính là một người có vận may khá tốt, nàng liên tiếp hái được năm loại dược liệu mà không gặp phải sự tấn công của bất cứ dã thú nào.
Điều này làm cho hai người Phượng Vô Nhai và Diệp Gia đang ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thiên Vũ lại đi vào trong rừng tìm các dược liệu khác, nàng nhanh chóng tìm được một loại dược liệu nữa là băng linh hoa.
Băng linh hoa là một loại dược liệu rất hiếm gặp, nó có chứa linh khí, trong nháy mắt có thể chữa lành vết thương người đang thối rữa, là một loại dược liêu vô cùng hữu dụng.
Vân Thiên Vũ vui mừng chạy đến định hái băng linh hoa xuống.
Gốc băng linh hoa này là băng linh hoa vừa trưởng thành, vừa đúng lúc hái.
Nhưng Vân Thiên Vũ vẫn chưa đi đến băng linh hoa liền cảm thấy có một cơn gió đập vào mặt, cùng với cơn gió đó là một mùi hôi tanh cực kỳ khó ngửi.
Vân Thiên Vũ thầm kêu một tiếng không tốt rồi nhanh chóng lùi về phía sau, trong chớp mắt đã cách xa mấy mét.
Đợi khi nàng đứng lại nhìn qua đó liền thấy đối diện có một con rắn ba đầu chấm đen đang bay lên trên không trung, thân rắn dài mấy trượng, ba cái đầu mỗi cái đầu đều to như cái khay bạc, mắt như chuông đồng, lúc này đang trừng mắt nhìn về phía nàng, ba cái mồm há to, cái lưỡi đỏ tươi không ngừng thò ra thụt vào.
Vân Thiên Vũ thấy hết sức kinh hãi, lần này vận may không tốt rồi, lại gặp phải một con dã thú lợi hại như vậy.
Điêu Gia và Tiểu Anh ở trong người Vân Thiên Vũ đều kêu lên: “Chủ tử, nhanh thả chúng ta ra để chúng ta đối phó với nó.”
Điêu Gia tuy còn nhỏ nhưng trời sinh hiếu chiến, vừa nhìn thấy con rắn ba đầu chấm đen thì huyết dịch sôi trào, kêu gào khóc lóc xin Vân Thiên Vũ thả nó ra.
Tiểu Anh tỏ vẻ ghét bỏ: “Xấu quá đi mất, con rắn này vừa xấu vừa hôi tanh, ta muốn dùng thần nhãn giết chết nó.”
Điêu Gia mặt tối sầm lại, rất muốn tát một phát chết con chim chết tiệt kia.
Xì.
Điêu Gia không thèm để ý đến Tiểu Anh, quay sang nói với Vân Thiên Vũ: “Chủ tử thả ta ra đi.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu, từ sau khi nàng tu luyện linh lực vẫn chưa thực sự giao đấu với ai. Như vậy rất dễ làm cho tu vi linh lực của nàng trở thành hư không, nàng nhất định phải tăng cường khả năng ngưng tụ linh lực để khiến linh lực thật sự trở nên thâm hậu.
Nếu đã như vậy nàng sẽ lấy con rắn ba đầu chấm đen này để tăng cường khả năng ngưng tụ linh lực.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ xong liền nói với Điêu Gia ở trong cơ thể: “Lần này để ta, nếu cần ta sẽ thả ngươi ra.”
Nàng vừa dứt lời đã đưa tay lên, phóng linh lực màu vàng về phía con rắn ba đầu chấm đen.
Rắn ba đầu chấm đen bừng tỉnh giấc mộng, nó tưởng rằng nữ nhân nhỏ bé kia sẽ khiếp sợ mà bỏ chạy, ai ngờ được nàng lại không chút do dự mà nghênh đón.
Rắn ba đầu tỏ vẻ vô cùng giận dữ, vốn dĩ muốn dọa đuổi người này đi, không ngờ lại không đi, thế thì nó sẽ cắn chết nàng, nuốt nàng vào bụng.
Rắn ba đầu quay người bay lên không trung, đuôi rắn quét ngang qua Vân Thiên Vũ đồng thời nó lao nhanh để tránh linh lực của Vân Thiên Vũ.
Linh lực màu và lực quét ngang qua của đuôi rắn va chạm vào nhau kịch liệt.