Nghe hết câu nói của Vân Thiên Vũ, Phượng Vô Nhai bày ra vẻ mặt khó chiều.
"Bổn quân tướng mạo đẹp đẽ tựa hoa như vậy, người nhìn thấy chẳng phải nên vui như mở cờ trong bụng sao? Tại sao lại muốn ói, muội muội lại thành công đâm cho ca ca ta một nhát dao rồi."
Sau khi bị Phượng Vô Nhai pha trò, tâm trạng vốn uất nghẹn của Vân Thiên Vũ đã dễ chịu hơn nhiều, không còn nghĩ về chuyện của Tiêu Cửu Uyên nữa, mà nghiêm mặt nhìn Phượng Vô Nhai nói.
"Phượng Vô Nhai, ta cảnh cáo ngươi, lần sau không được tùy tiện vào phòng ta nữa, nếu ngươi còn làm vậy thì đừng trách ta ra tay với ngươi."
Coi như là nàng lễ trước binh sau, đừng có đến lúc đó lại trách nàng hạ độc gì đó với y.
Phượng Vô Nhai lười nhác ngả ngớn tự nghịch tóc mình: "Nếu có thể làm muội muội vui, ca ca bằng lòng xả thân hi sinh."
"Ha ha, ngươi vĩ đại thật đó."
Vân Thiên Vũ bĩu môi đuổi y: "Thôi, vĩ đại cũng vĩ đại rồi, ngươi mau đi đi, ta không muốn có người vào đây rồi thấy một tên nam nhân trong phòng mình, việc này không tốt cho danh tiếng của ta."
Lần này Phượng Vô Nhai lại không cố chấp muốn ở lại, bởi y cũng đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới của người bên ngoài.
Vừa nhấc tay áo, bóng dáng Phượng Vô Nhai lay động bay lướt đi, nhưng lúc sắp rời khỏi, y vẫn nói về chuyện tới đây hôm nay: "Mấy đứa nhóc bên phủ Ly thân vương đã được thả cả rồi, muội đừng lo nữa."
Thật ra Phượng Vô Nhai muốn giúp Vân Thiên Vũ cướp mấy đứa nhóc từ tay Tiêu Cửu Uyên hơn, nhưng không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại thả bọn chúng ra, chẳng phải tên đó thủ đoạn độc ác, lạnh lùng vô tình sao? Cớ gì mà lại tốt bụng thả mấy đứa nhóc đó?
Không lẽ Tiểu Vũ Mao đã đồng ý với hắn chuyện gì.
Mắt Phượng Vô Nhai tối lại một thoáng, sau đó lười nhác nghĩ, nghe nói tối qua Tiêu Cửu Uyên bắt nạt Tiểu Vũ Mao, thân là ca ca người ta, sao y có thể không xuất đầu giúp muội muội mình chứ?
Tiêu Cửu Uyên, hãy để ta tới gây rối thêm cho ngươi vậy.
Phượng Vô Nhai phiêu diêu rời đi, Vân Thiên Vũ ở phía sau hoàn toàn không biết đến những suy nghĩ trong lòng y.
Ngồi trên giường, nghe thấy câu nói của Phượng Vô Nhai, Vân Thiên Vũ hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra, xưa nay Tiêu Cửu Uyên nào phải hạng người ưa giết chóc, hắn bắt bọn Tiểu Báo Tử chỉ vì để bắt được nàng, nay đã tra được tung tích của nàng, dĩ nhiên hắn sẽ không làm khó bọn Tiểu Báo Tử nữa.
Bọn nhóc Tiểu Báo Tử không sao là Vân Thiên Vũ đã thở phào một hơi rồi.
Tiểu Linh Đang từ ngoài lao vào, gương mặt tràn ngập niềm vui nói: "Vân tỷ tỷ, cả bọn Tiểu Báo Tử, Tiểu Sư Tử không sao hết, bọn chúng được Ly thân vương gia thả ra rồi."
Dẫu ghét Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên nhưng hắn có thể thả bọn nhóc Tiểu Báo Tử ra thì Tiểu Linh Đang cũng vẫn rất vui.
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái tỏ vẻ đã rõ, nhìn Tiểu Linh Đang mà rằng: "Giờ bọn nhóc Tiểu Báo Tử ổn cả rồi, muội đừng lo lắng nữa."
Tiêu Cửu Uyên đã biết tung tích của nàng, sau này sẽ chẳng làm phiền mấy đứa bé đó nữa.
Tiểu Linh Đang gật đầu thật mạnh: "Vâng vâng, muội biết mà, bọn chúng sẽ không gặp chuyện gì nữa đâu."
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi rồi nhìn biểu tỷ Diệp Gia từ ngoài cửa bước vào: "Biểu tỷ, hôm nay tỷ giúp muội làm một việc, mua hộ muội một căn nhà lớn một chút, tốt nhất nên chọn khu vực sinh sống bình thường, mở rộng một chút, sau đó tìm thêm hai ba người đầy tớ già, bảo bọn nhóc Tiểu Báo Tử vào ở đó trước đi."
Sau khi Vân Thiên Vũ sắp xếp xong xuôi, Tiểu Linh Đang reo vang một tiếng song rất nhanh đã cất giọng.
"Vân tỷ tỷ định thu nhận bọn nhóc Tiểu Báo Tử ư, tỷ muốn cho bọn chúng làm gì, nếu tỷ không cho bọn chúng làm việc thì bọn chúng sẽ không chịu nhận sự cứu tế của tỷ đâu, trước kia muội còn định mua một căn nhà to cho bọn chúng ở kìa, nhưng bọn chúng không muốn, nói rằng không có công không hưởng lộc, trừ phi muội có điều muốn chúng làm thì chúng mới nhận."