Vân Thiên Vũ đưa theo Diệp Gia và Hoạ Mi, theo sau là bốn nha hoàn xinh đẹp, tất cả cùng nhau chậm rãi đi tới.
Chỉ là nàng vẫn chưa tiến vào sân chiêu đãi nữ khách mời, đã bị người khác cản đường.
Đại công tử Hầu phủ một thân hồng y, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần cản đường đi của nàng.
Không đúng, thực ra người đó là Ma Quân của Ma Ảnh cung, Phượng Vô Nhai.
Y phục Phượng Vô Nhai đỏ như lửa, tuy dịch dung thành đại công tử Hầu phủ Vân Hách nhưng lại không xinh đẹp như Vân Hách trước đây, ngược lại còn tràn đầy tà khí mặt mày ma mị, phong tình nhìn Vân Thiên Vũ, mê hoặc nói.
“Muội muội thân yêu, ngươi thật sự khiến ta thương tâm, ta ở Hầu phủ chờ ngươi rất lâu, sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta.”
Đôi mắt đào hoa của Phượng Vô Nhai như sóng nước mênh mông, giọng nói say lòng người.
Rượu không say người, người tự say, đại khái là quang cảnh như vậy.
Chỉ là Vân Thiên Vũ tuyệt đối không chịu bị y hấp dẫn, trừng mắt lạnh lùng liếc y một cái: “Ta quen ngươi sao?”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Phượng Vô Nhai đã không muốn nghe nữa.
“Vũ Mao, lời này của ngươi làm tổn thương ta quá rồi, qua cầu rút ván nhanh như vậy, là ai cứu ngươi từ trong tay bạo quân Tiêu Cửu Uyên kia, không nói ngươi phải lấy thân báo đáp, ít nhất cũng nên huynh muội tình thâm chứ, ngươi lại còn nói không quen biết ta.”
Phượng Vô Nhai nói xong câu cuối cùng, tay ôm ngực, bộ dạng đau lòng đến cực điểm.
Tuy rằng y giả vờ, nhưng mấy người phía sau Vân Thiên Vũ cũng thấy tim đập nhanh hơn, cuối cùng không dám nhìn nữa, mau chóng cúi đầu.
Vân Thiên Vũ tức giận nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Ta muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn Tiểu Linh Đang, không nên cảm ơn ngươi, nếu không phải Tiểu Linh Đang bảo ngươi giúp ta, ngươi sẽ tốt như vậy sao?”
Vân Thiên Vũ nói đến Tiểu Linh Đang, đột nhiên nghĩ đến đứa bé đó đến bây giờ vẫn chưa về, không khỏi buồn bực lườm Phượng Vô Nhai.
“Ngươi có sức ở đây nói thừa thì nên nhanh qua bên kia xem Tiểu Linh Đang có sao không.”
Phượng Vô Nhai lười biếng nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta đã phái người âm thầm bảo vệ Tiểu Linh Đang rồi, muội ấy không sao.”
Vân Thiên Vũ nghe xong Phượng Vô Nhai nói, cuối cùng trong lòng cũng ổn định một chút, xoay người tiến vào sân, đáng tiếc Phượng Vô Nhai trước mặt đưa tay ra cản đường nàng.
Vân Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Phượng Vô Nhai, tức giận mở miệng nói: “Làm gì vậy?”
Phượng Vô Nhai vội vàng nhìn nàng nói: “Muội muội, ngươi vô tình như vậy, ca ca rất đau lòng.”
Vân Thiên Vũ nhìn ra Phượng Vô Nhai đang đùa giỡn nàng, không nhịn được lườm y một cái: “Đau lòng chết mất.”
Nàng nói xong lại muốn đi, Phượng Vô Nhai cũng không cho nàng đi, cứ chắn đường nàng như vậy, kiên định nói: “Muội muội, nếu ngươi có việc, ca ca nhất định sẽ giúp đỡ.”
Câu nói cuối cùng lại vô cùng chân thành.
Không biết tại sao, lúc nói những lời này, Phượng Vô Nhai có cảm giác mình thật tâm thực lòng muốn giúp nàng, chỉ cần nàng nói, y sẽ giúp nàng.
Không biết tại sao y lại có cảm giác như vậy? trong lòng Phượng Vô Nhai hoang mang, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
Chỉ là hai người đang nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Vở kịch huynh muội tình thâm này, bổn vương vừa nhìn một cái là đủ rồi.”
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy vài người đi tới, đi đầu là Tiêu Cửu Uyên toàn thân hoa bào đỏ.