Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu từ trong lồng sắt nhìn về nữ nhân ngoài kia, suy nghĩ lời nàng nói lúc trước, đi trở về rừng rậm, vẫn bị người mang đưa trở về.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình vẫn là đi trở về tương đối có thể diện, cuối cùng nhìn Vân Thiên Vũ ngạo khí gật đầu, đây coi như là đồng ý lời nói của Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ lập tức ngồi thẳng lên nhìn về người chủ trì phòng đấu giá Huyền Thiên sau lưng nói: "Thả nó đi."
"A, nếu như nó đả thương người làm sao bây giờ?"
Người chủ trì phòng đấu giá Huyền Thiên bị hoảng sợ lắc đầu.
Vân Thiên Vũ lườm hắn một cái, nói: "Không thấy nó đáp ứng sao?"
"Nó đáp ứng, cũng sẽ không lật lọng sao? Nó chẳng qua là một con thú."
Vân Thiên Vũ hừ lạnh: "Thú thế nào? Nó ban đầu sẽ không không có vô cớ hại người, các người đi bắt nó, mới có thể chọc giận nó, từ đó bị nó đả thương, không đổ hết trách nhiệm lên trên động vật vô tội, ta cũng muốn nói, có lúc người so thú đáng sợ hơn nhiều."
Vân Thiên Vũ nghĩ tới trong Vĩnh Ninh Hậu phủ đều là yêu ma quỷ quái, giờ khắc này nàng cũng cảm thấy Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu này so với bọn súc sinh kia càng giống người hơn.
Sau lưng trong lồng sắt, Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu có chút ngây ngô, nó vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói như vậy.
Tại sao nó cảm thấy trong lòng ấm áp đây, giống như có người đã từng nói với nó những lời như vậy.
Nó muốn tự nói với mình đây chỉ là quỷ kế của nữ nhân trước mắt, nàng là cố ý, làm bộ lừa gạt nó, vì để cho nó nhận thức nàng làm chủ.
Nhưng là tại sao nó cảm thấy nàng nói là sự thật đây.
Trong lòng Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu tâm tình phức tạp không ai có thể hiểu được.
Vân Thiên Vũ giờ phút này lực chú ý hoàn toàn không có đặt trên người Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, tự nhiên không biết tâm tư nó phập phồng.
"Để cho ngươi thả nó, ngươi nói nhảm nhiều như vậy."
Vân Thiên Vũ sờ sờ Tẩy Tủy Đan trong tay áo, nàng hiện tại muốn trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ đi tẩy gân phạt tủy, đối với chuyện khác không có hứng thú.
Người chủ trì phòng đấu giá Huyền Thiên bị Vân Thiên Vũ dọa sợ hết hồn, cuối cùng nhìn về Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
"Vương gia, người xem chuyện này."
Tiêu Cửu Uyên mâu quang thâm thúy nhìn Vân Thiên Vũ, lúc trước lời nói của Vân Thiên Vũ từ một khía cạnh khác mà nói, hắn là thừa nhận, có lúc thú so người trung thành hơn.
Linh thú nếu như nhận thức đúng một người chủ nhân, cho đến khi chủ nhân chết, cũng sẽ không dễ dàng phản bội chủ nhân, nhưng con người, chỉ cần có xung đột lợi ích, có thể trong chớp mắt trở mặt vô tình.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa phất tay ra lệnh: "Thả nó đi."
Người chủ trì phòng đấu giá Huyền Thiên thấy Tiêu Cửu Uyên cũng cho thả Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, tự nhiên không dám khinh thường, lập tức cẩn thận đi tới, rón rén mở lồng sắt ra, đợi đến cửa lồng mở ra sau, hắn thật nhanh chạy đi, phải cách Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu xa một chút.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu chậm chạm từ trong lồng đi ra, một đôi tử mắt cảnh giác nhìn mấy người trong phòng, nó trước sau quan sát một lần, cuối cùng phát hiện trong phòng này người cường đại nhất chính là người có dáng dấp dễ nhìn, người này vừa nhìn chính là một người lợi hại, cho nên nó phải cẩn thận.
Về phần nữ nhân mua nó, một chút linh lực cũng không có, nó căn bản không cần lo lắng.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu trong lòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ cúi đầu nhìn nó, phát hiện nó bị thương rất lợi hại, nhấc chân liền đi tới bên cạnh nó.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu lập tức lui về sau một bước, Vân Thiên Vũ dừng lại, từ trong tay áo móc ra một bình thuốc, đẩy lọ thuốc cho nó: "Ngươi bị thương, uống thuốc đi thôi."
Bất quá Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu nhìn đan dược trên đất, chẳng thèm ngó tới, chớ đừng nói chi là ăn.