Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây, quay đầu thật nhanh nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên cũng không để ý tới nàng, chỉ híp lại đồng mâu, sâu không lường được nhìn bên ngoài.
Vân Thiên Vũ thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài, thấy Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu trong lồng, không biết tại sao, nàng lại không đành lòng nhìn nó chết.
Cuối cùng Vân Thiên Vũ cắn răng một cái hướng bên ngoài kêu to: "Sáu mươi tám vạn lượng."
Vốn là sáu mươi lăm vạn năm ngàn lượng, nàng trực tiếp ra giá vào sáu mươi tám vạn lượng.
Vân Thiên Vũ vừa gọi, lầu dưới trên lầu, toàn bộ đều bị cả kinh, mọi người quay đầu nhìn về nhã gian của Tiêu Cửu Uyên ở lầu hai.
Chỉ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Vân Thiên Vũ tựa vào trước cửa sổ, dường như nói ra không phải là bạc, mà là một đống giấy trắng.
Người xem nghiến răng, nhìn dáng vẻ hào phóng của nàng vung tiền như rác, chẳng những người lầu dưới mà ngay của người của lầu trên cũng nghiến răng, ngay cả trên mặt Tiêu Dạ Thần và Tiêu Cửu Uyên cũng đầy hắc tuyến nhìn nàng.
Nữ nhân này muốn làm gì đây.
Nếu như nói nàng thích Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu kia, bọn họ lúc trước nhưng không thấy nàng có nửa điểm động tác.
Nếu nói nàng không thích, vậy tại sao bây giờ lại mở miệng.
Hai người đàn ông này hơi suy nghĩ sâu xa, liền nghĩ tới Tiêu Thiên Dịch, chẳng lẽ Vân Thiên Vũ sở dĩ ra giá, bởi vì muốn đào cho Tiêu Thiên Dịch một cái hố.
Hai người đồng thời nghĩ đến chuyện lúc trước Vân Thiên Vũ gài bẫy Tiêu Thiên Dịch.
Tiêu Dạ Thần không nhịn được mở miệng nói: "Vũ Mao, ngươi có phải muốn gài bẫy Tiêu Thiên Dịch hay không?"
Vân Thiên Vũ lắc đầu, bộ mặt nghiêm túc nói: "Không có, ta muốn có được con Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu kia."
Lần này Tiêu Dạ Thần và Tiêu Cửu Uyên hai người im lặng nhìn nàng, mâu quang Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt tối tăm nói: "Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu chính là Linh Thú, ngũ thức đã mở, năng lực tương đối khá, nhưng ngươi không có linh lực, lấy cái gì thuần phục nó để cho nó nhận thức ngươi làm chủ, ngươi cho rằng mua một con tiểu miêu tiểu cẩu sao?"
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, sắc mặt càng càng đên, song con ngươi đầy lệ khí sắc bén.
Vân Thiên Vũ nhún vai một cái, thản nhiên nói: "Ta biết ta thuần phục không được nó, mà ta cũng không muốn thuần phục nó."
Hơn nữa lấy quan điểm của nàng, Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, căn bản là không ai thuần phục được, nó là loại đó tình nguyện thà chết, cũng sẽ không làm tọa kỵ cho người ta cưỡi trên đầu nó, trừ phi nó tự nguyện nhận chủ.
Cho nên coi như nàng có linh lực, nó cũng chưa chắc nhận thức nàng làm chủ.
Dĩ nhiên điểm này Vân Thiên Vũ sẽ không nói, nàng nhìn Tiêu Cửu Uyên thần thái tự nhược nói: "Ta chỉ là thấy nó quá đáng thương, cho nên mới phải mua nó, hơn nữa ta mua nó chỉ vì muốn thả nó, cũng không phải là để cho nó nhận chủ.."
Lần này chẳng những Tiêu Cửu Uyên, mà Tiêu Dạ Thần cũng trợn tròn mắt.
Hắn nhìn Vân Thiên Vũ, cảm thấy không biết nha đầu này, hắn nhớ nàng rất lạnh nhạt, hơn nữa đặc biệt yêu tiền, lúc nào thì hào phóng như vậy, hơn nữa còn có thiện tâm như vậy.
"Vũ Mao, đều này không giống ngươi."
Tiêu Dạ Thần nói.
Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc vô tình nói: "Đầu óc không có vấn đề đi, ta có đáp ứng sao?"
Vân Thiên Vũ mặt lạnh, muốn cùng hắn nói, đó là bạc của ta.
Nàng đang suy nghĩ, nhã gian bên ngoài, đột nhiên vang lên tiếng cười tươi tắn: "Nếu là Đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ thích con Linh Thú này, vậy thì Tưởng gia chúng ta liền không nhúng tay vào."
Tưởng gia thứ nhất ngại sẽ chi nhiều tiền, thứ hai không muốn cùng Tiêu Cửu Uyên phát sinh xung đột, cho nên Vân Thiên Vũ vừa hô giá.
Tưởng gia liền thối lui, bất quá Tưởng gia thu tay lại, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nhưng không có thu tay.
Vừa nghe đến Vân Thiên Vũ thế nhưng giữa đường nhảy ra chặn ngang, Tiêu Thiên Dịch không nói ra được nổi giận, trực tiếp hướng bên ngoài kêu lên: "Sáu mươi chín vạn lượng."
Vân Thiên Vũ không chút suy nghĩ kêu lên: "Bảy mươi vạn lượng."