Giang Vũ Điệp nói xong, bên người nàng nha hoàn tất cả đều khóc: "Vân tiểu thư, ngươi khinh người quá đáng, ngươi dung túng thủ hạ đánh tiểu thư nhà chúng ta thành trọng thương, chuyện này chúng ta sẽ không chịu để yên."
Đứng cách Vân Thiên Vũ không xa Vân Thiên Tuyết lúc này đã phản ứng kịp, lúc này không bôi nhọ Vân Thiên Vũ, còn đợi khi nào.
Vân Thiên Tuyết lập tức đau lòng vô cùng nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Đại tỷ tỷ, ngươi ở nhà trong như vậy thì thôi, thế nào đi ra đối với người khác cũng như vậy a."
Nàng nói xong thật nhanh chạy tới bên cạnh Giang Vũ Điệp, đưa tay đở Giang Vũ Điệp, sau đó động tác gọn gàn thay Giang Vũ Điệp chuẩn mạch.
Chỉ trong chốc lát, Vân Thiên Tuyết quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, nơi nơi khiến trách: "Đại tỷ tỷ, lần này ngươi thật là thật quá mức, Tiểu Điệp nhưng là bị thương rất nặng."
Nàng nói xong thật nhanh từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc tới, nhẹ nhàng đổ ra bên trong một viên đan dược tới: "Đây là sư phụ ta ban đầu để lại cho ta phòng thân, nếu Tiểu Điệp bị thương nặng như vậy, vẫn là cho Tiểu Điệp dùng đi."
Lời của Vân Thiên Tuyết vừa rơi xuống, lập tức liền vì nàng đưa tới rất nhiều tiếng ca ngợi, mọi người khen nàng tâm địa thiện lương, ngay cả đan dược sư phụ lưu cho mình cũng dâng tặng ra ngoài.
Giang Vũ Điệp càng thêm cảm động nói tạ ơn: "Tuyết Nhi tỷ tỷ, ngươi tâm thật tốt, ta biết lòng của ngươi vẫn rất thiện lương, cũng không phải nữ nhân ác độc kia có thể phá đi."
Nói đến sau một câu, Giang Vũ Điệp nhìn về Vân Thiên Vũ, trong lời nói của nàng ta ác độc nữ nhân không cần phải nói cũng biết là Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn hết thảy trước mặt, mặc kệ, thẳng dẫn Tiểu Linh Đang cùng Họa Mi tính toán vào phòng đấu giá Huyền Thiên.
Nhưng không nghĩ tới kia ăn vào đan dược của Vân Thiên Tuyết đưa cho Giang Vũ Điệp từ trên đất giãy giụa bò dậy, ngăn cản Vân Thiên Vũ đi.
Vốn là Giang Vũ Điệp bị thương rất nặng, không nhúc nhích được, nhưng ăn vào đan dược của Vân Thiên Tuyết, mặc dù vẫn như cũ không thoải mái, nhưng không có nghiêm trọng như vậy, cho nên giùng giằng đứng lên, ngăn lại Vân Thiên Vũ đi.
"Vân Thiên Vũ, ngươi đánh người còn muốn đi, nằm mơ, hôm nay ngươi nhất định cho ta một câu trả lời thỏa đáng."
Giang Vũ Điệp nói vừa rơi xuống, phía sau nàng hai tỳ nữ cũng đi ra ngăn cản Vân Thiên Vũ.
Đại hữu Vân Thiên Vũ nếu không cho cái giao phó, cũng không để cho các nàng đi vào.
Vân Thiên Vũ mâu quang u lãnh nhìn đối diện Giang Vũ Điệp, vốn là nàng nghĩ Tiểu Linh Đang đánh nữ nhân này một quyền, tính toán vì vậy dừng tay, không nghĩ tới nữ nhân này vậy mà tự tìm tử lộ.
Vân Thiên Vũ đang muốn nói chuyện, phía sau nàng Tiểu Linh Đang đã đi ra, lắc quả đấm.
Giang Vũ Điệp cùng hai nha hoàn mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn là kiên định đứng, Giang Vũ Điệp thét lên nói: "Hảo, Vân Thiên Vũ, có giỏi hôm nay các ngươi đánh chết chúng ta."
Cách đó không xa Vân Thiên Tuyết vẻ mặt bất an kêu lên: "Tỷ tỷ, không cần a, ngươi không thể vô pháp vô thiên đánh chết người nữa."
Vừa nói như vậy, rất nhiều người nhìn Vân Thiên Vũ ánh mắt cũng có chút thay đổi.
Chẳng lẽ hết thảy đều là nữ nhân này thiết kế Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết mới phải vô tội sao?
Bốn phía nhỏ giọng nghị luận, để cho Tiểu Linh Đang rất nổi giận, nàng hung tợn theo dõi Vân Thiên Tuyết, cái nữ nhân xấu xa này, thế nhưng khi dễ Vân tỷ tỷ, nàng muốn đánh chết nàng ta.
Vân Thiên Vũ đã đưa tay kéo Tiểu Linh Đang, nhìn Tiểu Linh Đang lắc đầu.
Nàng vừa động, Tiểu Linh Đang dừng lại, hết sức nghe lời lui về sau một bước, Vân Thiên Vũ tiến lên từng bước đang muốn nói chuyện, sau lưng vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, một giọng nói dịu dàng truyền tới.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy vài người cẩm y hoa phục đi tới.