Quân Hạo Thiên cao hứng, Vân Thiên Vũ cũng cao hứng.
Ngoại trừ Lôi Kiếm đảm nhiệm phong chủ ra, hiện tại lại thêm một phong chủ, lúc này nàng tạm thời không cần lo lắng không có ai quản lý những đệ tử mới gia nhập nữa.
Vân Thiên Vũ cao hứng, lại chế luyện cho hai người Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia một người một viên đan dược.
Ruộng thuốc trong Phượng Linh Giới của nàng hiện tại đã có dược liệu, nàng muốn luyện đan cũng vô cùng dễ dàng.
Đợi đến khi đan dược được chế luyện xong, Vân Thiên Vũ gọi hai người Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia qua.
"Hoa Khấp Tuyết, đây là một viên Linh Nguyên đan, thiên phú linh lực của ngươi vốn cao, viên đan dược này có thể chăm sóc nuôi dưỡng linh mạch của ngươi, khiến cho linh mạch của ngươi tốt hơn, sau này ngươi lại chuyên tâm tu luyện, không cần lo tới chuyện bên trong tông nữa."
"Chuyện bên trong tông cứ lại giao cho sư phụ ta và Lôi Kiếm là được."
"Được."
Hoa Khấp Tuyết lập tức đưa tay tiếp nhận đan dược.
Hắn cũng có lòng muốn tu luyện tốt linh lực của mình, không quan tâm tới chuyện bên trong tông, bởi vì quan tâm tới chuyện bên trong tông, hắn sẽ không có thời gian tu luyện nữa.
Hiện tại tông chủ nói như vậy, vừa lúc hợp với tâm ý của hắn.
Vân Thiên Vũ lại lấy đan dược đưa cho Diệp Gia bên cạnh: "Biểu tỷ, viên đan dược này không giống với của Hoa Khấp Tuyết, thiên phú linh mạch của hắn tương đối tốt, cho nên sử dụng Linh Nguyên đan sẽ có hiệu quả tốt, tỷ lại không thể, ta chế luyện đan dược cho tỷ là đan dược tẩy gân phạt tủy, cho dù đan dược này không thể hoàn toàn thay đổi linh mạch của tỷ, nhưng ít nhiều cũng có chút hiệu quả."
"Sau này tỷ không có việc gì cũng giống như Hoa Khấp Tuyết, đi tới Tu Linh Phong tu luyện."
"Vậy còn muội thì sao?"
Diệp Gia quan tâm tới điều này.
Bên cạnh Vũ Nhi không có người hầu hạ thì phải làm sao bây giờ.
"Muội có thể tự chiếu cố cho mình, nếu như cần tới tỷ, muội sẽ sai người đi tìm tỷ, tỷ thấy thế nào?"
"Được."
Sau khi Vân Thiên Vũ nói chuyện với hai người bọn họ xong, lại bảo bọn họ đi xuống làm việc của mình.
Đợi cho tới khi trong phòng không có ai, nàng lập tức tiến vào không gian Phượng Linh Giới của mình, ở với nghĩa phụ của mình.
Gần đây bận rộn không ngừng, nàng không có thời gian ở bên cạnh nghĩa phụ.
Trong Phượng Linh Giới, Dược lão ngồi ngay ngắn ở trước đình viện, nhìn Tiểu Tiên và mấy con linh thú đang ầm ĩ cười cười.
Vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ tiến vào, Dược lão lại vẫy nàng, ra hiệu bảo nàng qua.
"Vũ Nhi sao con lại tiến vào đây? Không có việc gì phải làm sao?"
"Con nhớ nghĩa phụ, cho nên tiến vào thăm ngài một chút."
"Vậy nhanh ngồi xuống đi."
Vân Thiên Vũ đi tới bên cạnh hắn, đặt mông lại ngồi ở bên cạnh hắn, cũng không chê trên mặt đất bẩn.
Sau khi nàng ngồi xuống, nhìn Dược lão nói: "Nghĩa phụ, có phải ngài cảm thấy rất buồn chán hay không."
"Không buồn chán, có mấy người bọn họ, ta cảm thấy rất phong phú, con không biết mấy tên này có thể làm ầm ĩ tới mức nào đâu, mỗi ngày không phải đánh nhau chính là cãi nhau."
Dược lão vừa mới nói xong, Tiểu Anh lại ủy khuất mở miệng: "Lão gia tử, chúng ta chính là đang đùa cho ngài hài lòng, cho nên mới phải mỗi ngày làm ầm ĩ, lẽ nào ngài không nhìn ra được sao?"
Tiểu Anh nói xong còn nháy mắt, tỏ vẻ đáng yêu với Dược lão, còn không ngừng uốn cong người giống như bánh quai chèo vậy.
Lần này không chỉ Dược lão nở nụ cười, chính Vân Thiên Vũ cũng nở nụ cười, trừng mắt với nàng.
"Giả đáng yêu cũng không tệ, quay đầu lại sẽ có thưởng."
Tiểu Anh vừa nghe Vân Thiên Vũ nói vậy, lập tức cao hứng vỗ cánh kêu lên: "Tạ chủ long ân, tạ chủ long ân."
Nàng lại chọc cho Dược lão và Vân Thiên Vũ phì cười.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy được tâm tình của Dược lão quả thật rất tốt, trong lòng nàng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên nghĩ đến nghĩa phụ chỉ có thể ở trong Phượng Linh Giới, trong lòng của nàng vẫn có chút buồn bã.
Nàng nhìn Dược lão hỏi: "Nghĩa phụ, lần trước ngài đã nói với con, có biện pháp tạo lại thân thể cho ngài, đó là biện pháp gì vậy?"