Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1174: Đợi ba ngàn năm



Hắn tức giận ra hiệu cho Ngân Nguyệt Long Giao, ý bảo nó lập tức thả Vân Thiên Vũ, bọn họ sẽ lập tức rút khỏi đầm sâu, nếu như nó làm Vân Thiên Vũ bị thương, bọn họ sẽ liều chết với nó, cũng sẽ giết nó.

Tiêu Cửu Uyên ra hiệu như vậy cũng không khiến tình cảnh của Vân Thiên Vũ tốt hơn, trái lại Ngân Nguyệt Long Giao lại cho rằng Tiêu Cửu Uyên đang gây hấn với nó.

Cho nên cơn tức của nó càng lớn hơn, nó lại dùng sức co rút người, dùng sức siết chặt thân thể lại. Nếu như nó lại siết chặt nữa, Vân Thiên Vũ sẽ bị nó cuộn thành thịt vụn. 

Bên trong Phượng Linh giới củaVân Thiên Vũ, ba linh thú nhanh chóng kêu lên: "Chủ tử, thả chúng ta ra, chúng ta giúp người một tay."

Vân Thiên Vũ đang muốn ra lệnh cho Ngạo Minh đánh lén vào mắt của Ngân Nguyệt Long Giao.

Đúng lúc này, đầu của Ngân Nguyệt Long Giao đột nhiên nhấc lên giữa không trung, cái đầu lớn của nó từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, tựa như đang nhìn một con người nhỏ bé, vô cùng khinh thường. 

Chẳng qua khi nó đối diện với Vân Thiên Vũ, ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh như băng, khiến tim Ngân Nguyệt Long Giao trong nháy mắt đập mạnh, thậm chí thân thể của nó cũng theo bản năng mềm nhũn đi.

Nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên Vũ, nó dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nó lập tức dịu lại.

Vân Thiên Vũ vừa thấy tình huống này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng nhanh chóng đưa tay, linh lực tụ lại lòng bàn tay, nàng vung tay muốn tấn công, nhưng một màn kịch tính đã xảy ra. 

Ngân Nguyệt Long Giao kia vốn đang từ trên cao nhìn nàng, đột nhiên biến thành bộ dạng một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.

Nó buông người Vân Thiên Vũ ra, hu hu khóc rống lên, vừa khóc vừa kể lể: "Chủ tử, người đã tới, ta đã chờ lâu lắm rồi. Hu hu, ta rất cô đơn lạnh lẽo. Ta ở bên trong đầm sâu, ước chừng đã đợi ba ngàn năm rồi."

Vân Thiên Vũ cạn lời, ba ngàn năm à. Đây là lão yêu ngàn năm sao? Hơn nữa nó kêu nàng là chủ tử là có ý gì? Liệu có phải là nó nhầm rồi? Vậy nàng có nên thừa cơ hội lập tức giết nó hay không? 

Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ trong đầu, sát ý nổi lên, nàng đưa tay muốn chưởng một chưởng, trực tiếp giết chết con Ngân Nguyệt Long Giao này.

Nhưng khi nhìn thấy một con thuồng luồng lớn như nó mà lại khóc đến thương tâm, Vân Thiên Vũ lại không đành lòng hạ thủ, nàng giơ tay lên vài lần, cuối cùng cũng không xuống tay.

Đúng lúc này, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai phóng qua, hai người nhanh chóng đưa tay ra đón lấy Vân Thiên Vũ, sau đó Tiêu Cửu Uyên muốn thi triển linh lực giết nó, nhưng lại bị Vân Thiên Vũ ngăn cản. 

Trên thực tế nàng biết Ngân Nguyệt Long Giao này đáng chết, nếu không giết, bọn họ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nàng không đành lòng giết nó. Suy nghĩ này dường như không khống chế được.

Tiêu Cửu Uyên bị Vân Thiên Vũ ngăn cản, ba người cùng nhau ngẩng đầu nhìn Ngân Nguyệt Long Giao ở đối diện, chỉ thấy nó đang ở chỗ này thương tâm khóc rống lên: "Ba ngàn năm rồi, hu hu, ta nghĩ ta đợi không được nữa, không ngờ chủ tử lại đến đây."

Vân Thiên Vũ cẩn thận nhìn Ngân Nguyệt Long Giao, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi xác định ngươi không nhầm lẫn, ta chính là chủ tử của ngươi sao?" 

Nàng tại sao lại không nhớ, còn là ba ngàn năm? Ha ha, Vân Thiên Vũ cười lạnh, nàng có thể khẳng định mình mới sống hai mươi mấy tuổi, làm sao lại đến ba ngàn năm chứ. Cho nên con đại gia hỏa này rõ ràng lầm rồi, vậy thì bây giờ nàng có nên giết nó hay không đây?

Vân Thiên Vũ rối rắm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv