Lúc trước Thanh Long thế gia còn đến tìm Tiêu Cửu Uyên bảo hắn lập tức trở về Thanh Long thế gia. Hiện tại Thanh Long thế gia càng ngày càng kiêu ngạo, nếu như bọn họ không mạnh lên thì chỉ sợ sẽ lọt vào tay độc thủ của Thanh Long thế gia, nhất là nữ nhi Bùi Khê này.
"Được, nếu các ngươi thật sự muốn vào cảnh địa tử vong, ta thương lượng với trưởng lão của học viện một chút, để các ngươi đi vào. Nhưng các ngươi cũng nên suy nghĩ lại, nếu các ngươi bằng lòng đi vào thì sáng sớm ngày mai hãy tới đây tìm ta, ta để các ngươi đi vào."
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: "Ta bằng lòng đi vào ngay bây giờ."
Điểm này Tư Không viện trưởng kiên quyết không đồng ý.
"Các ngươi vẫn nên trở về suy nghĩ thật kỹ đi, đừng để đến khi đi vào lại hối hận. Huống chi hôm nay ta còn phải thương lượng với các trưởng lão, có thể mở ra cảnh địa tử vong hay không."
Vân Thiên Vũ rốt cục không nói gì nữa, sau khi suy nghĩ liền đồng ý: "Được, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau lại đây, đi vào cảnh địa tử vong."
Nàng nói xong lập tức chào tạm biệt Tư Không Lâm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đi theo nàng rời đi.
Tử Dực trái lại không đi vội, chỉ là gã dõi mắt nhìn theo đám người rời đi, đợi đến khi bọn họ biến mất không thấy nữa, gã mới chậm rãi quay đầu nhìn Tư Không viện trưởng nói: "Viện trưởng, ngày mai ta cũng muốn đi vào cảnh địa tử vong."
Lúc này gã chỉ là nhất tinh linh vương, đối chiến với người khác vẫn còn chênh lệch rất lớn, cho nên gã mới muốn cố gắng tu luyện. Vào cảnh địa tử vong là một cơ hội của gã.
Tư Không Lâm nghe Tử Dực nói xong thì nói: "Các ngươi đã kiên trì như vậy, vậy thì sáng sớm ngày mai cùng nhau đi vào đi."
"Tạ ơn viện trưởng."
Tử Dực sau khi nói tiếng cám ơn liền đứng dậy rời đi, đợi đến khi gã ra khỏi chỗ ở của Tư Không viện trưởng, liền nhìn thấy ba người phía trước vừa nói vừa cười, ánh mắt gã âm u nhìn bọn họ mãi cho đến khi ba người kia biến mất không thấy nữa.
Thuộc hạ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh gã: "Công tử, người thật sự muốn đi vào cảnh địa tử vong sao? Như vậy quá nguy hiểm."
Tử Dực lại lắc đầu: "Nguy hiểm cũng phải vào, chẳng lẽ ta lại để thua một nữ tử sao."
Gã nói xong liền xoay người rời đi, bóng người màu tím như một tia sáng biến mất không thấy đâu nữa.
Bởi vì nhà tập thể bị hủy, cho nên Vân Thiên Vũ đi theo Tiêu Cửu Uyên tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ của hắn, Tiêu Cửu Uyên lại ở chung phòng với Cổ Dao.
Buổi tối, mọi người lại làm một bàn đầy đồ ăn, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trên bàn cơm, mọi người cổ vũ lẫn nhau, lần này vào cảnh địa tử vong, nhất định phải nguyên vẹn trở ra. Đợi đến khi bọn họ trở ra, thân thủ nhất định sẽ không trói buộc giống như bây giờ nữa.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến cảnh tượng như vậy, trong lòng vô cùng rạo rực, tính cách của nàng cho tới bây giờ cũng không phải dễ dàng để người khác chế trụ.
Nhưng từ khi đến học viện Thiên Kình thì bị quản chế khắp nơi. Cả ngày bị người đuổi giết chạy loạn tránh né, nhưng nếu đi ra khỏi cảnh địa tử vong thì sẽ không cần trốn đông trốn tây như chó mất chủ nữa.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến liền cao hứng, bưng chén rượu lên kính Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.
"Chúc ba chúng ta đều có thể nguyên vẹn trở ra, sau đó tu vi linh lực tăng nhiều hơn, sau này không có người nào có thể ngang nhiên ức hiếp chúng ta nữa.”
“Cạn." Phượng Vô Nhai lập tức nhận chén rượu, vui vẻ cạn một chén.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên hiện đầy lo lắng, lúc này Vũ nhi chỉ là cấp bậc linh tướng, nếu như đi vào cảnh địa tử vong, chỉ sợ nguy hiểm rất lớn, hắn nghĩ đến đây thì trong lòng liền cảm thấy lo lắng.
Chỉ là hắn cũng biết quyết tâm của nàng, mấy ngày này nàng bị người khác đuổi giết, sống cũng không vui gì