Tất cả mọi người đều đến truyền tống trận của học viện.
Rất nhanh mười đội đã đễn.
Bên học viện truyền tống trận có rất nhiều đạo sư ở đó.
Đứng đầu là một ông lão tóc bạc mập mạp.
Ông lão cười tít mắt nói: “Chúc mừng các đệ tử, nều như lần này có thể từ kho báu Bạch Vân lấy được một hai món bảo vật, thì có thể hưởng thụ cả đời rồi.”
Đội viên mười đội không ít người lớn tiếng nói: “Cảm ơn viện trưởng.”
Trong đám người, Vân Thiên Vũ hơi kinh ngạc, người này lại là viện trưởng học viện Tư Không sao? Thật khiến người ta khó tin.
Phía trước, viện trưởng học viện Tư Không đã sai người mở truyền tống trận.
“Được rồi, mời các vị vào, chúc các vị may mắn.”
Truyền tống trận của học viện vô cùng lợi hại, một lần có thể có chứa hơn một trăm người, cho nên đội viên mười đội của bọn họ đều vào truyền tống trận.
Vân Thiên Vũ đi theo sau Tiêu Cửu Uyên tiến vào truyền tống trận.
Bên ngoài truyền tống trận, không ít người xem náo nhiệt nhìn thấy nàng đi vào, nhất thời bàn tán, nói gì cũng có.
Nhưng ai nấy đều ghen tỵ, tại sao người ngũ tinh linh sĩ đã có thể tham gia trải nghiệm, còn bọn họ lại không thể tham gia.
Nhất là trong đó có không ít người cấp Linh Tướng không cam lòng.
Bên truyền tống trận, viện trưởng học viện Tư Không cũng nghe được nghị luận của người khác, lão nhanh chóng theo dõi đám người Vân Thiên Vũ bên trong.
Rất nhanh phát hiện đứa trẻ này có phong thái mà người bình thường không thể so sánh được.
Người khác không nhìn ra, nhưng viện trưởng Tư Không là người có thể thấy rõ.
Nàng cũng không phải là người bình thường, chỉ sợ còn là người có địa vị.
Hơn nữa lão còn nghe nói nàng chỉ cần vài ngày là có thể tăng linh lực lên mấy bậc.
Thân là viện trưởng học viện Tư Không, hiểu rõ linh lực thiên phú của đệ tử, người bình thường tu luyện linh lực tuyệt đối sẽ không tiến bộ nhanh như vậy.
Trừ phi nữ tử này có gì đó hơn người, trong người có thiên phú hơn hẳn người thường, nên mới lợi hại như vậy.
Nàng sẽ là ai đây?
Viện trưởng Tư Không nghĩ, trong lòng quyết định, đợi sau khi bọn họ từ truyền tống trận trở về, phải cẩn thận tìm hiểu đứa trẻ này.
Vân Thiên Vũ căn bản không biết trong lòng viện trưởng Tư Không nghĩ gì.
Lúc này nàng đang ngồi trong truyền tống trận, đối diện với sự dò xét của gần trăm người, trong lòng hết sức hỗn độn.
Không phải vì linh lực tu vi của nàng hơi thấp sao? Có cần nhìn nàng chằm chằm như vậy không?
Nhưng mà nàng vẫn coi như không nhìn thấy.
Cuối cùng người khác cũng thấy ngại, cũng không nhìn nàng nữa.
Nhưng trong đó có một người nhỏ giọng nói: “Da mặt dày thật, chúng ta nhiều người nhìn nàng ta như vậy, mà nàng ta không thèm để tâm.”
Trong đám người, sắc mặt hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai hết sức khó coi.
Nhưng bởi vì lúc này đang ở trong truyền tống trận, bọn họ không tiện nói gì, nhưng lại ghi tạc những lời bọn họ nói trong lòng.
Truyền tống cực nhanh, hai canh giờ sau bỗng ngừng lại, cửa truyền tống trận mở ra.
Phía trước có người nói: “Trời ơi, cuối cùng cũng mở ra rồi, chỉ sợ truyền tống trận này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Ngươi đừng nói gở.”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Có một lần ta ngồi một chiếc truyền tống trận hỏng, thật sự rất đáng sợ.”
Mọi người lục đục ra khỏi truyền tống trận.
Đợi sau khi mọi người ra khỏi truyền tống trận, truyền tống trận tự động đống lại, từ từ biến mất, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Lúc này mọi người ở bên ngoài trấn Ô Đồng, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cách đó không xa, trấn Ô Đồng như một lâu đài tráng lệ.
Nhưng rất nhiều người không đi về phía trấn Ô Đồng mà ngược lại chạy thẳng về hướng Đông Nam.
Trừ những người của học viện Thiên Kình ra, trên đường còn gặp rất nhiều đội ngũ khác.
Mười tổ đội của học viện Thiên Kình, phía sau cùng là đội ngũ của Lạc Li.