Tóm lại đối với trận tỷ thí này của hai người, mọi người gần như đều cho rằng Hồng Thù tất thắng.
Xung quanh sân quyết đấu, mọi người mắt thấy đã đến giờ rồi nhưng Bùi Khê ngay cả đến bóng dáng còn không thấy.
Mọi người không khỏi bàn tán.
"Xem ra kia Bùi Khê sợ rồi, đừng tới nữa."
"Hừ, ta biết ngay nàng ta không dám tới, đến đây chính là chịu chết, đổi lại là người khác cũng sẽ không đến đâu."
"Nhưng nàng ta đã nhận thư khiêu chiến rồi, nếu không đến thì đây chính là chuyện mất mặt."
"Ngươi đã quên nàng ta là người củaViêm Minh, nếu như lão đại Viêm Thiên của Viêm Minh đứng ra nói giúp nàng ta, Hồng Thù dám đối đầu với hắn sao?"
"Nếu nữ nhân này làm như vậy thì càng khiến người khác xem thường."
Dưới đài mọi người bàn tán vô cùng náo nhiệt, trên đài vẻ mặt Hồng Thù vô cùng kiêu ngạo tự đắc nói: "Bùi Khê, có phải ngươi sợ rồi hay không? Tên nhát gan nhà ngươi, đồ yếu đuối bất tài này, hôm nay nếu không ngươi xuất hiện, từ nay về sau, Hồng Thù ta gặp ngươi một lần sẽ chửi ngươi một lần là đồ phế vật, bất tài."
Hồng Thù đang ở trên đài cao chửi bậy, bên ngoài sân quyết đấu náo nhiệt đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: "Thứ thất bại kiêu ngạo, một lát sau ta sẽ biến ngươi thành bộ dạng như vậy, chờ ngươi thật sự đánh bại ta, lại kiêu ngạo đi."
Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, tất cả mọi người ở bốn phía sân quyết đấu quay đầu nhìn sang, sau đó có người nhanh chóng nhường đường.
Đám người ở ngoài có vài người đang đi đến, dẫn đầu chính là Vân Thiên Vũ một thân áo lam, hai người Bùi San và Bạch Doanh Doanh đi theo phía sau Vân Thiên Vũ.
Thật ra sở dĩ Vân Thiên Vũ tới trễ là vì nàng trở về chỗ của mình tắm một lát, lại ăn một chút đồ, sau đó mới đến đây, cho nên thời gian bị chậm trễ. Không ngờ nàng vừa đi đến đã nghe thấy Hồng Thù tức giận chửi bậy, trong lòng không khỏi nổi giận, cho nên mới lên tiếng.
Vân Thiên Vũ vừa xuất hiện, mọi người xung quanh sân quyết đấu lại bàn tán xôn xao.
Nhưng lần này mọi người đều bàn tán tại sao nữ nhân này lại dám đến đây, thật sự gan quá lớn rồi. Là không biết trời cao đất rộng, hay là đã nắm chắc đây. Tu vi linh lực của Hồng Thù người ta là thất tinh linh sĩ đó, nàng so được không?
Mọi người đều nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vòng hai tay trước ngực, một thân thản nhiên nhìn Hồng Thù trên đài cao, lạnh lùng nói: "Ai thắng ai thua còn chưa biết được, Hồng Thù ngươi tốt nhất cầu nguyện bản thân đừng thua, nếu không thì quá khó coi rồi."
Vân Thiên Vũ nói xong, thân hình vừa động liền nhảy lên sân quyết đấu.
Mọi người ở xung quanh đều kích động, có vài người thậm chí còn cổ vũ cho Hồng Thù.
"Hồng Thù cố lên."
"Hồng Thù tất thắng."
Hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San vừa nghe có người cổ vũ cho Hồng Thù, hai nàng ta lập tức kêu to cổ vũ cho Vân Thiên Vũ.
"Bùi Khê cố lên."
"Bùi Khê tất thắng."
Kết quả hai nữ nhân lập tức bị người khác công kích.
"Nàng ta dựa vào cái gì mà thắng chứ, Hồng Thù tỷ tỷ là thất tinh linh sĩ, nữ nhân này hình như chỉ mới là tam tinh linh sĩ."
"Tu vi linh lực như vậy làm sao có thể đánh thắng được Hồng Thù tỷ tỷ chứ."
"Ha ha, đó là do các ngươi tưởng tượng mà thôi, hiện tại Bùi Khê là ngũ tinh linh sĩ, ngũ tinh linh sĩ không kém hơn thất tinh linh sĩ là bao."
"Các ngươi đang khoác lác à."
"Lập tức sẽ thấy kết cuộc thôi."
Trên đài Hồng Thù nhìn Vân Thiên Vũ, nhất là nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên mặt nữ nhân này, vẻ mặt nàng ta không che giấu được sự ghét bỏ.
Nghĩ đến một nữ nhân xấu xí như vậy mà lại gia nhập Viêm Minh, hơn nữa còn là nữ đệ tử duy nhất của Viêm Minh, nàng ta lập tức ghen tị đến phát điên, cho nên nàng ta càng muốn giết chết nữ nhân này.
Hồng Thù suy nghĩ, xoay người phấtt tay, linh lực xuất hiện, nàng ta khẽ kêu một tiếng: "Nguyệt Minh loan đao, đi, chém chết nữ nhân kia."