Người đằng sau đuổi kịp, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì liền vội vàng nói: "Các ngươi bên đó."
"Các ngươi bên đó."
"Ta dẫn người qua đó."
Người mà Hắc Yêu đưa tới, phân làm ba nhóm đuổi theo.
Phía trước Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai, còn có cả Vân Thiên Vũ, ba người tác nhau ra rồi nhanh chóng đi men theo con đường ở giữa.
Ba người cùng với năm linh thú lại một lần nữa đi cùng với nhau.
Ba người cùng với năm con linh thú chạy ở đằng trước, không ngừng quay đầu lại nhìn đám người đuổi theo phía sau.
Lần này mấy tên đuổi theo đằng sau, một tên linh vương dẫn theo sáu tên yêu minh đuổi tới.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai: "Hai người liên thủ đối phó với người của linh vương, ta đưa năm con linh thú đi đối phó với những người khác."
"Nhớ kĩ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng."
Lời Vân Thiên Vũ vừa dứt, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên khó coi nói: "Ta không liên thủ với người khác."
Phượng Vô Nhai buồn bực lườm y: "Ngươi tưởng ông đây thèm liên thủ với ngươi sao?"
Vân Thiên Vũ ngoảnh đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên: "Ý của ngươi là một mình ngươi có thể đánh được gã ta, không cần trợ giúp sao?"
Mặt Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt đen lại, kiêu ngạo lườm Vân Thiên Vũ.
Hiện tại Vân Thiên Vũ biết hắn sẽ không làm tổn thương nàng, cho nên nàng không sợ gì cả, nhanh chóng đáp: "Nếu như chúng ta không liên thủ diệt trừ gã ta, sau đó lại để cho một tên cấp bậc linh vương khác liên thủ với gã ta thì sẽ phiền phức lắm, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng đả thương người này, sau đó tiếp tục đi đối phó với những người khác, như vậy mới có thể đánh bại từng tên một."
Tiêu Cửu Uyên muốn phản bác, nhưng lại cũng biết những điều Vân Thiên Vũ nói đều có lí.
Cuối cùng hắn sa sầm mặt không nói gì.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng mệnh lệnh: "Được, ta đếm một hai ba, chúng ta cùng ra tay công kích bọn chúng, nhất định phải đả thương bọn chúng trong thời gian ngắn nhất."
"Như vậy có thể tiêu diệt từng tên một."
Vân Thiên Vũ nói xong bước chậm lại, hai nam nhân đi bên cạnh cũng bước chậm lại.
Như vậy, đám người phía sau nhanh chóng đuổi kịp bọn họ. Sau khi nhìn thấy mấy tên đã đuổi tới kịp, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai xoay mình, nhanh chóng tách nhau ra, sau đó từ hai hướng đông tây nhanh chóng công kích cấp bậc linh vương.
Còn Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh cho năm con linh thú, công kích về phía đám người còn lại.
"Tốc độ phải nhanh, vừa mạnh vừa tàn nhẫn, phải đánh cho tàn phế."
Bởi vì Vân Thiên Vũ ra lệnh như vậy nên Ngạo Minh và Điêu Gia ra tay rất tàn nhẫn, tốc độ vô cùng nhanh nhắm trúng vào từng tên một, bàn tay hung hắm nắm lấy mắt của người này.
Một phát là trúng, a a a!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong khu rừng.
Phục Hổ và Tiểu Viên, một con là linh thú của Tiêu Cửu Uyên, một con là linh thú của Phượng Vô Nhai.
Hai con nhìn thấy linh thú của Vân Thiên Vũ đều ra đòn chí mạng, lập tức cũng không chịu đứng nhìn mà nhắm chuẩn hai tên.
Chúng lách mình xông tới, một con hung hăng vồ lấy đối phương, sau đó dùng dao cứa đứt cổ họng đối phương.
Con còn lại duỗi cánh tay ra, hung hăng đánh một chưởng vào đối phương.
Vân Thiên Vũ cũng không chịu đứng yên, nàng vừa tiếp cận đối phương liền dùng độc dược.
Độc dược khiến cho đối thủ của cấp bậc linh tướng trong chớp mắt cử động chậm lại.
Vân Thiên Vũ nhân cơ hội nhanh chóng giơ tay hung hăng giáng một chưởng xuống người của linh tướng cấp bậc.
Một phát trúng, nàng không dám dừng lại một giây nào, tiếp tục giáng mấy chưởng thật mạnh xuống.
Người này bị nàng đánh rơi xuống bùn, miệng hộc máu.
Đôi đồng tử rất không cam tâm, nhìn chòng chọc Vân Thiên Vũ.