Hắc Yên nhìn Vân Thiên Vũ đầy yêu mị, cười nói: “Nghe nói ngươi muốn gia nhập vào Viêm Minh phải không?”
Vân Thiên Vũ tức giận nói:” Đúng vậy thì sao? Chẳng lẽ phải dè chừng ngươi sao?”
Hắc Yêu kinh ngạc, rất nhiều nữ nhân khi đối diện với gã sẽ sợ hãi, nhưng nữ nhân này không hề sợ hãi, mà lại còn tỏ ra không thèm quan tâm.
Điều này khiến Hắc Yêu vô cùng hứng thứ, gã cười tà mị nói: “Rất thú vị.”
“Thế này đi, nếu Viêm Minh không thu nhận ngươi, Yêu Minh ta sẽ thu nạp người, thế nào? Sau này theo Hắc Yêu ta, bảo đảm không ai dám ức hiếp ngươi.”
Hắc Yêu dừng lời, xung quanh bỗng yên lặng như tờ.
Vân Thiên Vũ trực tiếp từ chối: “Ta từ chối.”
Nàng nói xong, mọi người xung quanh đều không còn gì để nói, nữ nhân này không muốn sống nữa sao, lại dám từ chối Hắc Yêu. Hắc Yêu không phải là con người lương thiện gì cho cam, nếu gã ghi hận trong lòng thì nàng sẽ vô cùng phiền phức. Mọi người xung quanh nhìn Hắc Yêu. Nhưng thần thái Hắc Yêu không hề thay đổi.
Đúng lúc này, một giọng điệu châm chọc vang lên, lạnh lùng quát: “Thật sự không biết xấu hổ, lại dám bất kính với Hắc Yêu lão đại như vậy, rõ ràng là muốn chết mà.”
Giọng nói vừa dứt, một vài người đã bước tới. Những người này đều mặc y phục màu đen, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng. Nữ tử cầm đầu chẳng những lạnh lùng mà tướng mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng sự xinh đẹp của nàng ta tràn đầy lệ khí, khiến cho người ta không dám coi thường.
Sau khi nữ nhân bước tới, đến trước mặt Vân Thiên Vũ chào hỏi Hắc Yêu: “Hắc Yêu, để tiểu muội thay người dạy dỗ nữ nhân không biết tốt xấu này nhé.”
“Hồng Thù muội muội có lòng như vậy sao? Muội ra mặt giúp ta, hay là ra mặt giúp tên Viêm Thiên kia vậy?”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của nữ tử Hồng Thù cảm thấy hết sức lúng túng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nàng ta nhìn Hắc Yêu cười nói: “Chẳng lẽ Hắc Yêu lão đại không có ý định cho nữ nhân này một bài học sao?”
Hắc Yêu quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, đôi mắt lóe lên một chút lạnh lùng: “Đúng, phải giáo huấn một chút.”
Phụ lòng tốt của người khác. Gã cho nàng lối thoát mà nàng không thức thời, không phải phụ lòng tốt thì là gì. Hồng Thù khẽ cười, từ từ mở miệng: “Huynh đã thấy người này phụ lòng tốt của huynh, vậy hãy để muội thay huynh cho nàng ta một bài học.”
Hồng Thù quay đầu cười lạnh nhìn Vân Thiên Vũ. Trong ánh mắt nàng ta có ý xem thường: “Người này si mê cuồng dại, ngươi cho là ngươi cứ bám lấy Viêm Thiên thì y sẽ đồng ý cho ngươi gia nhập Viêm Minh hay sao?”
Lúc trước nàng ta cũng muốn gia nhập Viêm Minh, nhưng kết quả thì sao, không phải cũng bị người ta từ chối đứng ở ngoài cửa sao.
Nếu như người như nàng ta còn bị đứng ngoài cửa, thì nữ nhân này là gì. Không những bộ dáng xấu xí, hơn nữa linh lực lại thấp. Hồng Thù dứt lời, không hề nói thêm gì với Vân Thiên Vũ, đưa tay vận một chưởng linh lức trong lòng bàn tay, nàng ta khẽ động đậy, nhanh chóng bắn chưởng về phía Vân Thiên Vũ.
Hồng Thù vừa ra tay, Vân Thiên Vũ đã biết đương nhiên linh lực của nàng ta là lục tinh linh sĩ.
Tuy lục tinh linh sĩ không quá lợi hại, nhưng cao hơn nhiều so với Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ mới chỉ là tam tinh linh sĩ, nhưng nàng cũng mới chỉ vừa mới luyện tới tam tinh linh sĩ. Linh lực của nàng còn kém hơn so rất nhiều linh lực lục tinh linh sĩ hiện tại của Hồng Thù.
Nhưng linh lực hiện tại của Vân Thiên Vũ cần tôi luyện, đây cũng là một cơ hội tốt. Cho nên thấy Hồng Thù đánh chưởng tới. Vân Thiên Vũ nhanh chóng đưa tay bắn chưởng đón lấy chưởng của Hồng Thù. Ầm một tiếng, hai chưởng lực chạm vào nhau.