Chủ tử luôn là người rất kiên cường mạnh mẽ, chưa khi nào rơi lệ, nhưng bây giờ lại thương tâm như vậy, tất cả đều là vì tên Tiêu Cửu Uyên chết tiệt.
Hắn lại dám làm tổn thương chủ tử, bọn chúng phải giết chết hắn.
Ba con linh thú nghĩ vậy liền lắc mình lao thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ ở đằng sau lạnh giọng quát: “Quay lại.”
Ngạo Minh và Điêu Gia, còn có cả Tiểu Anh nghe thấy lời của nàng, đành phải quay trở lại.
Ở bên cạnh nàng.
Vân Thiên Vũ đưa tay ôm lấy Ngạo Minh, nàng ngồi ở dưới đất, khóc lóc kể lể.
“Ngạo Minh, hắn không nhớ ra ta, hắn đã quên ta rồi, hắn không tin những lời ta nói, phải làm sao đây? Ta vượt qua bao gian khó mới tìm được đến đây, kết quả hắn lại không nhớ gì hết, cái gì cũng quên hết, hơn nữa hắn còn không tin những lời ta nói, làm sao ta có thể giúp hắn khôi phục trí nhớ.”
Tiêu Cửu Uyên không tin nàng thì sẽ không đồng ý cho nàng kiểm tra giúp hắn.
Đương nhiên cũng sẽ không cho nàng chữa trị cho hắn.
Vậy thì làm sao hắn có thể khôi phục trí nhớ, nhớ lại những chuyện của bọn họ trước đây.
Ba con linh thú đi cùng Vân Thiên Vũ nói:
‘Nếu hắn đã quên chủ tử thì chủ tử cũng đừng để ý đến hắn.
Cho dù sau này hắn nhớ lại thì chủ tử cũng không cần hắn nữa.
Để cho hắn phải hối hận.”
Vân Thiên Vũ khóc, trong lòng vô cùng buồn bã, nàng nhớ lại những lời Tiêu Cửu Uyên nói trước đây.
Vũ nhi, đừng rời bỏ ta, đừng rời xa ta, nàng phải ở cạnh ta suốt cả cuộc đời
Hắn của trước kia, bên cạnh chỉ có nàng, chỉ có nàng.
Nếu nàng không cần hắn nữa, một ngày nào đó hắn tỉnh lại thì sẽ đau lòng đến mức nào.
Nghĩ đến việc hắn sẽ đau lòng, nàng lại cảm thấy không nỡ.
Nếu bây giờ hắn tỉnh táo mà nói với nàng hắn không thích nàng, không yêu nàng nữa thì nàng sẽ bước đi không hề do dự.
Nhưng bây giờ hắn căn bản không nhớ những chuyện trước kia, cho dù nàng có đau lòng thế nào cũng không thể trách hắn.
Tất cả đều do gia tộc Thanh Long giở trò.
A a, gia tộc Thanh Long, Vân Thiên Vũ ta thề tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi yên.
Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ thì phía trước có người hỏi Tiêu Cửu Uyên:
“Lão đại, tiểu tử kia là thế nào? Y đã nói chuyện gì với huynh?”
“Không cần để ý, chỉ là một kẻ điên đầu óc có vấn đề.”
Cùng với tiếng nói chuyện thì người cũng đi xa dần.
Nước mắt lại lăn dài trên mặt của Vân Thiên Vũ, kẻ điên, nàng không phải là kẻ điên.
Tiêu Cửu Uyên, người đầu óc có vấn đề phải là chàng, là chàng, không phải là ta.
Là chàng đã quên đi tất cả mọi chuyện giữa chúng ta, không phải là ta.
Hôn này ta không so đo tính toán với chàng, nhưng đợi khi chàng nhớ lại, ta nhất định sẽ tính với chàng món nợ này.
Vân Thiên Vũ hung hăng thề, sau đó quay người dẫ ba con linh thú về chỗ ở.
Lúc này nàng giống như bị dội một gáo nước lạnh, hoàn toàn yên lặng, không hề vui vẻ giống như lúc bán đơn dược.
Vân Thiên Vũ đưa ba con linh thú về viện tử khu nguyệt số ba mươi sáu
Bạch Doanh Doanh và Bùi San đang ở cửa viện chờ nàng.
Nhìn thấy bộ dạng của nàng khiến họ hoảng sợ.
Bộ dạng của Bùi Khê như vậy rất ít gặp.
Sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ, cả người vô cùng lạnh lẽo, còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước.
“Bùi Khê, muội sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi thế?”
“Tỷ lại khóc rồi, mắt lại sưng đỏ lên như quả đào rồi.”
Vân Thiên Vũ không một chút tinh thần, lắc đầu nói: “Không sao, ta rất mệt, muốn đi ngủ.”
Nàng nói xong liền đi đến phòng mình.
Bạch Doanh Doanh và Bùi San vội vàng đi theo sau nàng, cùng nàng đi về phòng.
Trên đường không ai mở miệng hỏi nàng, hôm nay tâm trạng của Bùi Khê đã rất tệ, nếu các nàng còn hỏi nữa thì nàng ấy sẽ càng cảm thấy phiền lòng, cho nên chi bằng không hỏi.