“Ta không sao, chỉ là đột nhiên nhớ lại một chuyện khó chịu ngày trước, cho nên mới đau lòng, sau khi khóc thì thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Muội nói ra đi, nói ra không chừng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Vân Thiên Vũ nhìn Bùi San và Bạch Doanh Doanh rồi chậm rãi mở miệng:
“Trước đây ta có một vị hôn phu, tình cảm của hai chúng ta rất tốt, đã định xong ngày đại hôn, nhưng trong ngày đại hôn thì không thấy hắn đâu nữa, sau đó ta tốn biết bao công sức mới tìm được hắn, nhưng hắn lại...”
Vân Thiên Vũ nói đến đây thì không nói được nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Cửu Uyên đã quên nàng, tim nàng lại đau đến mức không thể nào thở được, vô cùng khó chịu.
Thật ra khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cảm giác đầu tiên của nàng chính là lao đến trước mặt hắn, ôm hắn thật chặt và nói với hắn rằng nàng đã nhớ hắn biết bao nhiêu, để tìm được hắn, nàng đã trải qua biết bao khó khăn, vất vả.
Nhưng bây giờ việc gì cũng không làm được, cho nên nàng mới không nhịn được mà rơi lệ.
Bùi San và Bạch Doanh Doanh cuối cùng đã hiểu vì sao Vân Thiên Vũ lại khó chịu như vậy.
Hóa ra là gặp phải chuyện lớn như thế.
Khó trách Bùi Khê tính tình lại như vậy, hóa ra là nàng ấy đã gặp phải chuyện lớn như vậy.
“Bùi Khê, đừng khó chịu nữa, sau đó hắn thế nào?”
“Sau đó hắn không nhớ ra ta, hắn đã quên ta rồi.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây, nước mắt lại như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống.
Trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh, đều là những cay đắng ngọt bùi của trước kia, nhưng bây giờ thì không có gì nữa.
Nàng đứng trong bóng tối, khóc thầm.
Rốt cuộc Bùi San và Bạch Doanh Doanh cũng biết tại sao nàng lại đau buồn như vậy.
Hóa ra là chuyện như thế, nếu đổi là ai thì cũng đều rất đau buồn.
Hai người vô cùng yêu nhau, nếu một ngày nọ, người kia quên đi mình thì sao có thể không buồn bã, không đau khổ cơ chứ.
“Bùi Khê, đừng buồn nữa, ta nghĩ hắn sẽ khôi phục lại trí nhớ.”
“Đúng vậy, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, sớm muộn gì thì người đó cũng sẽ nhớ ra tỷ, Bùi Khê của chúng ta xinh đẹp thế này, cho dù là ai cũng sẽ nhớ ra.”
Sau khi hai người nói xong, Bạch Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến một việc.
“Không phải là tỷ có một bằng hữu là luyện đan sư hay sao? Nếu người trong lòng của tỷ mất đi ký ức về tỷ, tỷ có thể nhờ bằng hữu là luyện đan sư kí luyện chế cho tỷ một ít đan dược để hồi phục trí nhớ, nói không chừng có thể làm ý thức của người kia tỉnh lại.”
Bạch Doanh Doanh vùa dứt lời, trái tim Vân Thiên Vũ đập rất nhanh, dường như đã sống lại.
Nàng nhanh chóng suy nghĩ, cảm thấy đây cũng là một cách.
Sở dĩ Tiêu Cửu Uyên không nhận ra nàng nhất định là do người của gia tộc Thanh Long đã giở trò.
Nàng không thể vì điều này mà oán hận, trách móc hắn.
Bởi vì nàng yêu hắn nên nàng càng phải giúp hắn lấy lại trí nhớ.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trên người nảy sinh suy nghĩ.
Tiêu Cửu Uyên, ta nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ chàng, ta sẽ giúp chàng khôi phục lại trí nhớ.
Trên đời này không ai có thể chia rẽ chúng ta.
Vân Thiên Vũ hạ quyết tâm, nàng muốn đi làm ngay.
Cho nên nàng đã khống chế được nỗi đau của mình, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Doanh Doanh và Bùi San nói: “Hai người về trước đi, ta còn có việc phải làm, lát nữa ta sẽ tự trở về.”
Vẻ mặt hai người lo lắng: “Hay là chúng ta đi cùng muội.”
“Không cần đâu, hai người yên tâm, ta sẽ xử lý tốt mọi việc, ta sẽ không sao đâu.”
Nếu Vân Thiên Vũ đã kiên trì trở lại thì Bùi San và Bạch Doanh Doanh cũng không nói nhiều nữa, hai người đưa tay ôm lấy Vân Thiên Vũ rồi dặn dò nàng phải cẩn thận, sau đó quay người rời đi.