Có người chen đến trước mặt Vân Thiên Vũ, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng nói: "Tiểu đệ đệ, khi nào ngươi lại bán tiếp?"
"Như vậy đi, một thời gian ngắn nữa có lẽ sẽ có, nếu như có thì ta sẽ tiếp tục đem đến đây để bán."
"Lần sau nhất định phải để cho ta một viên."
"Còn ta nữa, ta nữa."
Có người kêu to, nhất định lần sau phải mua được.
Vân Thiên Vũ gật đầu: "Được, lần sau nếu như mọi người muốn mua thì đừng chần chờ nữa."
Ở đây Vân Thiên Vũ đang nói chuyện thì đột nhiên ở phía trước Ma thành náo động, không ít người chen chúc đi qua.
Không ai chú ý đến quầy hàng của Vân Thiên Vũ nữa, mọi người hưng phấn chen chúc đi lên phía trước, vừa chen vừa nói.
"Mau lên, tân sinh hạng nhất Viêm Thiên đã đến rồi."
"Viêm Thiên à, nhanh đi xem."
"A…Viêm Thiên đến rồi, tim ta đập nhanh quá."
Chẳng những là người khác, hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San ở bên cạnh Vân Thiên Vũ cũng nhón chân duỗi cổ ra để nhìn.
Trong Ma thành, người chen chúc người, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Vân Thiên Vũ nhìn một chút, cuối cùng tổng kết, không thua cảnh tượng một vị siêu sao xuất hiện. Xem ra bất kể là ở thời đại nào cũng không thể thiếu người hâm mộ.
Nàng ha ha cười lạnh, muốn đi nhưng không đi được, bốn phương tám hướng tất cả đều là người, nàng không muốn đi lên phía trước, nhưng bị mọi người chen chúc đẩy lên.
Sau đó nàng liền nhìn thấy bên ngoài lối ra ở phía trước Ma thành có một đám người nổi bật đang tiến vào.
Lúc ánh mắt của nàng rơi xuống trên người của người dẫn đầu, nàng liền ngây người, hóa đá.
Sau đó tất cả mọi chuyện quay lại trong đầu nàng, khiến nàng lập tức có một loại xúc động muốn khóc to lên, nàng muốn xông qua, tiến lên ôm lấy hắn.
Tiêu Cửu Uyên, hóa ra chàng ở nơi này.
Chàng có nhớ ta hay không, có muốn đến đông đại lục tìm ta hay không.
Chàng có biết ta đã trải qua biết bao cực khổ mới tìm được chàng hay không?
Ánh mắt Vân Thiên Vũ si ngốc nhìn Tiêu Cửu Uyên cả người nổi bật đang đi thẳng đến một góc chợ đêm.
Nàng muốn xông qua ôm lấy hắn, nói cho hắn biết, nàng tìm được hắn rồi.
Đáng tiếc người trong Ma thành quá nhiều, nàng căn bản không đi qua được.
Sau đó nàng muốn gọi, nhưng nhanh chóng nghĩ tới người của Thanh Long thế gia.
Lúc trước Tiêu Cửu Uyên không có bất ngờ gì xảy ra đó là do hắn bị người của Thanh Long thế gia đưa đi.
Hiện tại bên người hắn nói không chừng còn có người của Thanh Long thế gia, cho nên hắn mới có thể an phận ở đây tu luyện, chứ không đi đến đông đại lục tìm nàng.
Hắn nhất định là muốn đợi tu vi linh lực của mình mạnh lên rồi sau đó mới đi tìm nàng.
Nhất định là như vậy.
Trong lòng Vân Thiên Vũ cứ thấp thỏm lo lắng, tóm lại rất kích động
Nàng đứ chôn chân một chỗ, si ngốc nhìn Tiêu Cửu Uyên ở phía xa, lông mày hẹp dài hiện lên vẻ lạnh lùng, mắt đen âm u giống như một hồ nước băng giá, hắn đang mặc bộ cẩm bào màu đen thêu thủy văn mạ vàng, mọi cử động vô cùng cao quý tao nhã.
Chỉ là hắn lúc này không giống với Tiêu Cửu Uyên bá đạo phóng đãng trong quá khứ, ngược lại càng lạnh lùng hơn, một loại thần thái cách xa người khác ngàn dặm.
Nhìn hắn như vậy, vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.
Nhưng Vân Thiên Vũ không hề lo lắng Tiêu Cửu Uyên thay đổi, bởi vì nàng tin rằng nàng nhất định ở trong lòng Tiêu Cửu Uyên.
Chỉ cần hắn biết nàng đến đây, nhất định sẽ tìm đến nàng.
Nhưng vấn đề là bây giờ làm thế nào để gặp đây?
Nhiều người như vậy vây quanh, nàng không thể ở trước mặt mọi người mà kêu to, Tiêu Cửu Uyên ta ở đây được.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nghĩ cách, rất nhanh nghĩ tới ba linh thú, nàng lập tức nhỏ giọng kêu: "Ngạo Minh, ngươi nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên không? Ngươi giúp ta đi gọi hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy ngươi sẽ biết ta đến đây."
Ngạo Minh lên tiếng, lách mình rời đi, mặt khác Điêu Gia ở một bên nhịn không được kêu lên: "Ta cũng đi, ta cũng đi."
Sau đó không đợi Vân Thiên Vũ nói, nó lách mình đi theo Ngạo Minh đi tìm Tiêu Cửu Uyên.