Quảng trường vốn dĩ đang đánh đấu lẫn nhau đột nhiên trở nên yên tĩnh, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Có điều kèm theo đó là sự vui mừng, hoan hỉ.
Sau khi trải qua ba cửa ai khảo hạch, bọn họ cuối cùng cũng đã trở thành một tân sinh của học viện Thiên Kình.
Trên quảng trường vốn rộng rãi bằng phẳng, đột nhiên lóe lên một đạo kim quang, sau kim quang là một cánh cửa lớn hình tròn.
Một nữ tử thân hình thướt tha từ sau cửa lớn đi ra, nữ tử vô cùng xinh đẹp, không những thân hình cao gầy, đường con hoàn mĩ, hơn nữa gương mặt cũng vô cùng tuyệt mĩ, mắt phượng, mày ngài, nụ cười xinh đẹp không tả xiết.
Giọng nói của nàng ta cũng rất êm tai.
"Các vị, mời theo ta vào học viện Thiên Kình, ta là thầy hướng dẫn sinh hoạt của các vị Hướng Nhã, nếu như trong sinh hoạt các vị có gặp phải điều gì phiền phức, hoan nghênh các vị tới tìm ta."
Lời nữ tử vừa dứt, trong đám người lập tức vang lên không ngớt những lời ca ngợi.
"Oa, đại mĩ nhân đó."
"Thật là phúc lợi mà, Hướng Nhã đạo sư thật xinh đẹp."
"Quả là một báu vật quyến rũ, chúng ta có phúc nhãn rồi."
Trên quảng trường những lời khen ngợi vang lên không ngớt, có điều đám người nhanh chóng đi về phía trước cửa lớn màu vàng.
Nhưng lần này không lộn xộn như lúc trước mà mọi người đi vào rất có trật tự.
Mười học viên của Bạch Hạc thành hòa vào cùng đám người đi vào trong.
Trên đường đi ai nấy cũng đều háo hức nhìn đông nhìn tây, Bùi San ghé sát lại gần Vân Thiên Vũ nói: "Bùi Khê, chúng ta cuối cùng cũng có thể vào học viện rồi, chúng ta đã là một thành viên của học viện Thiên Kình rồi, thật là quá tốt rồi, chúng ta đã làm vẻ vang gia tộc rồi."
Vân Thiên Vũ ngoảnh đầu nhìn Bùi San, phát hiện Bùi San trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh giờ lại vô cùng phấn khích, xem ra có thể vào học viện Thiên Kình, Bùi San rất vui mừng.
Vân Thiên Vũ lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì vào học viện Thiên Kình chỉ là một cánh cửa mà thôi, việc tu luyện và lịch luyện tiếp theo đây và cả sự trưởng thành của mỗi người mới là quan trọng nhất.
Sau khi 1000 người đi vào cửa lớn màu vàng, cửa lớn "tinh" một tiếng rồi đóng lại.
Bên ngoài hoàn toàn tách biệt với bên trong.
Xem ra học viện Thiên Kình là học viện kiểu khép kín, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Nếu như không phải người của học viện khởi động cửa lớn của học viện thì tin rằng, bọn họ không ai tìm thấy học viện ở nơi nào cả.
Trong đám người, Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò của đám người vang lên bên tai.
"Oa, đẹp quá, đẹp quá đi."
"Giống như là cung điện vậy."
"Thật giống như chốn tiên cảnh."
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn đã vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy học viện Thiên Kình giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, đình đài lầu gác giữa cảnh nước non, giả sơn, thác nước và cả đám linh khí cuồn cuộn tràn ra, linh khí rất mỏng vờn quanh học viện, cả học viện giống như đang chìm trong sương mờ.
"Linh lực nồng đậm quá!"
"Phải đó, quả nhiên không hổ danh là học viện Thiên Kình."
Giờ phút này đám người đều không còn cảm thấy khảo hạch lúc trước là nghiêm khắc nữa.
Trong đám người, có người đột nhiên chỉ linh tháp cao vút tận tầng mây phía cực bắc của học viện Thiên Kình, nói: "Đó là Tu Linh tháp."
Những người khác vội nhìn qua, sau đó có người gật đầu đáp: "Nhất định là Tu Linh tháp."
Lúc này có người hỏi Hướng Nhã đạo sư: “Hướng Nhã đạo sư, đó là Tu Linh tháp đúng không?”
"Phải. Đó là Tu Linh tháp của tân sinh, có điều linh lực trong đó đru để cho các vị luyện, còn về phần Tu Linh tháp có lửa linh lực, hiện đang ở trong khu lão sinh.”