Giản Úc rất nhanh đã lấy được Coca cùng bắp rang.
Sau đó hai người đi đến nơi mua vé xem phim.
Giản Úc nói với nhân viên muốn xem bộ phim khoa học viễn tưởng gần đây đang rất hot
Nhân viên mở ra giao diện bán vé xem xét một chút, ngay sau đó nói: "Xin lỗi, vé xem phim của bộ đó đã bán hết rồi ạ, chỉ còn xuất chiếu rạng sáng, ngài có muốn không ạ?"
Giản Úc có chút tiếc nuối: "Hết vé rồi sao, thôi vậy, xin hỏi còn những bộ nào để lựa chọn không?"
Nhân viên đưa ra mấy bộ phim: "Trước mắt còn những bộ này vẫn còn vé ạ, ngài xem thử muốn chọn bộ nào không?"
Giản Úc thò người vào để nhìn nhìn, phát hiện có mấy bộ về tình yêu, còn có một bộ phim ma và một bộ phim hoạt hình.
Với mối quan hệ của cậu cùng Lục Chấp, phim tình yêu là khẳng định không thích hợp rồi, những thể loại phim này chỉ thích hợp cho đôi tình nhân chân chính xem thôi, chứ không phải loại quan hệ hợp đồng như bọn họ.
Mà phim hoạt hình, vẫn tương đối thích hợp cho các bạn nhỏ xem hơn.
Rốt cuộc Giản Úc chọn bộ phim ma kia, nhưng trước khi mua vé, cậu vẫn hỏi ý kiến của Lục Chấp trước: "Lục tiên sinh, anh thích xem bộ phim nào?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Cậu chọn là được rồi."
Giản Úc vui vẻ nói: "Vậy tôi chọn phim ma nhé?"
Lục Chấp gật đầu: "Có thể."
Vì thế hai người mua vé xem phim ma.
Đợi chừng 10 phút, hai người xếp hàng vào phòng chiếu.
Chỗ ngồi của hai người còn rất phù hợp, là ở giữa hàng thứ năm, cũng xem như một vị trí không tồi.
Giản Úc ngồi vào chỗ, sau đó đem bắp rang đặt ở giữa cậu và Lục Chấp, rồi kéo khẩu trang xuống.
Lục Chấp cũng ngồi xuống ngay sau đó.
Dáng ngồi của hắn thả lỏng hơn ngày thường không ít, nhưng khí tràng vẫn mười phần như cũ, ngồi xuống như vậy, không giống như chuẩn bị xem phim điện ảnh, ngược lại giống như chuẩn bị nghe báo cáo vậy.
Phim còn chưa bắt đầu chiếu, hiện tại vẫn đang quảng cáo.
Giản Úc quay đầu nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn ăn thử bắp rang trước không?"
Lục Chấp rũ mắt nhìn thoáng qua hộp bắp, dừng lại một hai giây, sau đó mới vươn ngón tay thon dài ra, lấy một viên bỏ vào miệng.
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh mà nhìn hắn: "Thế nào?"
Lục Chấp trầm ngâm một chút, trả lời: "Quá ngọt."
" Quá ngọt sao?" Giản Úc cũng duỗi tay, cầm lên một viên bỏ vào miệng, sau đó nói: "Tôi lại cảm thấy rất vừa miệng."
Mức độ chấp nhận độ ngọt của hai người bọn họ là không giống nhau.
Ngày thường Lục Chấp rất ít ăn đồ ngọt.
Giản Úc thì ngược lại, cậu rất thích ăn ngọt, đặc biệt là bánh ngọt, cho nên bản thân mới thường xuyên mân mê làm một ít bánh ngọt nhỏ.
Lúc này, Giản Úc lại duỗi tay cầm thêm một viên, đưa cho Lục Chấp: "Nếu không anh lại nếm thử một cái xem?"
Lục Chấp nhếch khóe miệng: "Cậu cảm thấy vị giác của tôi không nhạy sao?"
Giản Úc: "......"
Hừ, không ăn thì thôi.
Cậu thu tay về, lúc thu được một nửa, Lục Chấp lại cầm đi viên bắp rang trong tay cậu.
Hai người chỉ tiếp xúc ngắn ngủi như vậy, sau đó lại tách ra.
Giản Úc trơ mắt nhìn Lục Chấp lấy đi bắp rang, sau đó bỏ vào miệng, tức khắc kinh ngạc: "Không phải anh nói không ăn sao?"
Lục Chấp nhai hai lần, nói như đương nhiên: "Cậu đều đưa cho tôi rồi, tôi không ăn, không phải là phụ tấm lòng của cậu sao?"
Giản Úc: "......"
Tất nhiên là không rồi.
Cậu chỉ tùy tiện mời vậy thôi, làm gì có tâm ý hay không chứ?
Rất nhanh, phim bắt đầu chiếu.
Hai người liền không nói chuyện nữa.
Bộ phim ma này rất kích thích, không phải là loại cố tình huyền ảo, mà là chân chính dọa người.
Trong rạp chiếu phim thường thường sẽ truyền đến vài tiếng thét chói tai, thậm chí có người còn trực tiếp nhắm hai mắt lại, không dám nhìn.
Thật ra Giản Úc cũng có chút sợ, nhưng trước mắt thì vẫn còn trong phạm vi tiếp thu của cậu, vẫn chưa đặc biệt dọa được đến cậu.
Cậu tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm màn hình lớn, mở to đôi mắt trong suốt, ánh sáng của màn hình phản chiếu vào trong đôi mắt ấy.
Lục Chấp quay đầu nhìn cậu, sau đó liền thấy được bộ dáng nhìn không chớp mắt của cậu.
Lục Chấp nhướng mày, lại gần hơn một chút, hạ giọng hỏi cậu: "Thích phim ma như vậy sao?"
Giản Úc cũng hướng qua bên Lục Chấp, sau đó dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Rất thích."
Phim ma cùng những loại hình phim khác không giống nhau, thời thời khắc khắc sẽ luôn gây chú ý tới người khác, bởi vì không ai biết giây tiếp theo có thể nhảy ra một con quỷ hay không, cho nên vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Cho nên toàn bộ quá trình xem phim phải nói là mới lạ kích thích.
Sau khi Giản Úc nói xong, giây tiếp theo, trên phim thật sự xuất hiện một con quỷ.
Trong màn hình, nữ chính bị dọa mà la hét gọi bậy.
Ngoài màn hình, người xem cũng hét lên.
Giản Úc thì lại duỗi tay, một phen che kín đôi mắt.
Lục Chấp nhìn động tác cậu nhanh chóng che mắt, có chút buồn cười nói: "Không phải cậu nói thích xem sao?"
Giản Úc che mắt trả lời: "Thích cùng sợ hãi không có xung đột với nhau nha."
Lục Chấp: "......"
Hắn phải mất vài giây mới có thể hiểu được những lời này, còn chưa có nghĩ kỹ, hắn lại thấy Giản Úc làm động tác khác.
Chỉ thấy Giản Úc vẫn dùng đôi tay che mắt, sau đó lại hé ra một chút khe hở, từ khe hở đó mà xem phim.
Lục Chấp ngây ngẩn mà chớp mắt một cái.
Để mà nói thì, đây là lần thứ hai hắn thấy thao tác này của Giản Úc.
Lần đầu tiên là lúc hắn từ nước ngoài công tác trở về, gặp được Giản Úc đang xem phim ma trong phòng khách, cậu cũng dùng tay che kín đôi mắt, sau đó lại từ những khe hở ngón tay mà xem phim.
Lục Chấp không hiểu được hành vi này có ý nghĩa gì, nghi hoặc hỏi: "Làm như vậy thì cậu không sợ nữa sao?"
Giản Úc thấp giọng trả lời: " Xem phim ma từ kẽ hở ngón tay, có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh đó."
Lục Chấp: "......"
Hắn không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý.
Chủ yếu là bởi vì đây là những lời do Giản Úc nói ra, trong tiềm thức của hắn tự động xem đó là những thông tin chính xác.
Lúc này, Giản Úc mới phát hiện ra, Lục Chấp xem phim ma cũng như lúc bình thường, hoàn toàn không có biểu tình gì.
Cậu kinh ngạc nói: "Lục tiên sinh, chẳng lẽ anh không sợ sao?"
Lục Chấp bình tĩnh nói: " Bởi vì cái này căn bản không có đáng sợ."
Theo hắn thấy, phim ma đơn giản cũng chỉ là một chút hiệu ứng âm thanh đột ngột làm người xem giật mình thôi, nếu đem những âm thanh này tắt đi, khả năng 70-80% người xem đều sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.
Hơn nữa, ngày thường trong công tác hắn đã dưỡng thành thói quen cẩn thận, chỉ cần liếc nhìn vào màn hình, là có thể thấy được rất nhiều lỗ hổng của bộ phim, cho nên hắn cũng thật sự không cảm thấy sợ chút nào.
Giản Úc nghe câu trả lời của Lục Chấp, nhịn không được cảm thán.
Không thể không nói, người với người đúng là không giống nhau.
Giống như cậu với Lục Chấp, cơ hồ là không có một điểm giống nhau nào, ngay cả thái độ đối đãi với phim ma cũng đều hoàn toàn tương phản.
Vẫn luôn giơ tay cũng rất mỏi, bởi vậy lúc tới chỗ không dọa người nữa, Giản Úc liền thả tay xuống.
Sau đó bắt đầu nhấm nháp bắp rang cùng Coca.
Hai phút sau.
Đang lúc cậu bưng một ly coca lên, tay còn lại lấy bắp rang, đột nhiên trên màn ảnh lại xuất hiện một đoạn ngắn dọa người nữa.
Trong rạp chiếu phim, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Giản Úc cả kinh, còn chưa kịp bỏ qua bắp rang.
Giây tiếp theo, một bàn tay thon dài duỗi lại đây, thay cậu che kín đôi mắt.
Giản Úc chớp chớp mắt, cảm thụ trước mắt là một mảnh hắc ám.
Bởi vì không nhìn thấy, cho nên cảm quan của cậu liền nhạy bén hơn không ít.
Tay Lục Chấp không có tiếp xúc lên da mặt của cậu, nhưng vẫn thật sự rất gần, gần đến nỗi Giản Úc có thể cảm nhận được bàn tay của hắn vừa khô ráp vừa ấm áp.
Hơn nữa, cậu còn ngửi được mùi nước hoa hương gỗ trên cổ tay áo của Lục Chấp.
Không biết có phải do những yếu tố này không, mà dù đang ở trong một mảnh bóng tối, cũng khiến cậu cảm thấy an tâm.
Lục Chấp duỗi tay che mắt Giản Úc, thuần túy chỉ là hành động theo bản năng.
Bởi vì hắn nghĩ, Giản Úc nếu sợ phim ma, vậy nếu cậu thấy được đoạn dọa người ngắn kia, nói không chừng buổi tối đi ngủ sẽ gặp phải ác mộng.
Cho nên, hắn liền duỗi tay qua.
Lúc hắn vươn tay, che đôi mắt của Giản Úc, hắn không khỏi dừng lại một chút.
Hắn bắt đầu nghĩ lại hành động của chính mình, đây có tính là chiếu cố cơ bản trong hiệp nghị hay không.
Nhưng mà, lúc hắn đang suy nghĩ những điều này, Giản Úc lại động đậy đôi mắt, lông mi dài mảnh như một bàn chải nhỏ, ở lòng bàn tay của hắn quét qua quét lại.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, lại giống như cành liễu rũ xuống mặt hồ tĩnh lặng, vốn chỉ là một động tác nhỏ bé, lại giống như mang đến một cơn sóng to gió lớn.
Suy nghĩ của Lục Chấp lập tức rối loạn, hắn quên luôn chính mình vừa mới tự hỏi cái gì.
Giản Úc thấy Lục Chấp vẫn luôn che mắt của mình, không có ý tứ rời đi, nhịn một lúc lâu, cuối cùng cậu vẫn hỏi: "Lục tiên sinh, đoạn dọa người đó đã kết thúc chưa?"
Lúc này, Lục Chấp mới phản ứng lại, thu hồi tay: "Kết thúc rồi."
Giản Úc cảm thấy thanh âm của Lục Chấp hình như hơi không bình thường, giống như mang theo một cảm xúc khác thường nào đó.
Cậu có chút khó hiểu mà nhìn Lục Chấp, nhưng từ biểu tình của Lục Chấp thì không nhìn ra được cái gì.
Giản Úc cầm bắp rang bỏ vào miệng.
Hẳn là ảo giác nhỉ, sao Lục Chấp lại xuất hiện cảm xúc khác lạ được chứ? Trước mắt cũng không có phát sinh chuyện gì.
Nửa giờ sau, bộ phim kết thúc.
Rạp chiếu phim sáng đèn.
Giản Úc bị ánh đèn mãnh liệt kích thích đến nheo lại mắt, thật vất vả mới thích ứng được.
Cậu xoay người chuẩn bị cầm ly coca cùng hộp bắp rang, nhưng Lục Chấp đã cầm sẵn trên tay rồi, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, đi ra ngoài."
" Vâng."
Giản Úc đứng dậy, cùng Lục Chấp ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Giản Úc chờ Lục Chấp đi ném rác.
Lúc này, phía sau lại truyền đến một thanh âm kinh hỉ: " Anh dâu, sao anh cũng ở đây vậy?"
Giản Úc nghe tiếng, quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Tần Diễn, cùng với năm sáu người khác.
Xem ra bọn họ là cùng nhau tới xem phim.
Giản Úc nói: " Tôi cùng Lục tiên sinh đi xem phim."
Tần Diễn nhìn bốn phía, sau đó thấy được Lục Chấp đang đi tới.
Chẳng qua nửa đường Lục Chấp lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi ngược ra chỗ ít người để tiếp điện thoại.
Lúc này, Tần Diễn đè thấp thanh âm nói với Giản Úc: "Anh Lục vậy mà cũng đi xem phim sao? Anh dâu, anh cũng quá lợi hại rồi đó, làm sao mà anh khuyên được anh ấy tới đây vậy?"
Giản Úc có chút mê mang nói: "Cái này khó lắm sao? Hình như tôi cũng không có khuyên gì cả."
Tần Diễn trừng lớn mắt: "Đương nhiên khó rồi! Nhớ trước đây, em cùng Lâm Bác Vũ tính toán xem một bộ phim điện ảnh thể loại chiến binh siêu anh hùng, vì thế cũng khuyên anh Lục cùng đi xem, kết quả anh Lục căn bản không hề lay động. Phim điện ảnh thì thôi, mà ngay cả trận bóng, anh Lục cũng không muốn xem."
Giản Úc nghe được lời này, cậu tự hỏi một chút.
Hình như đúng là vậy, cậu ngày thường rất ít khi nhìn thấy Lục Chấp làm việc gì khác, cả người cùng hai chữ "nghỉ ngơi" không dính dáng tí nào, tựa hồ lúc nào cũng có việc cần phải xử lý cả.
Tần Diễn thấy Giản Úc đang suy tư, còn tưởng cậu đồng ý quan điểm của mình rồi, hưng phấn nói: "Đúng không đúng không? Anh Lục ở trước mặt anh với trước mặt người khác là không giống nhau, đặc biệt dễ nói chuyện hơn phải không?"
Giản Úc tự hỏi một chút, phủ nhận: "Làm gì có."
Giống như việc giám sát cậu đi học và uống thuốc bổ vậy, Lục Chấp có thể nói là sét đánh cũng không động, mặc cho ai tới đều không thể lay chuyển được quyết định của hắn, một chút cũng không dễ nói chuyện!
Tần Diễn đặc biệt muốn thuyết phục Giản Úc, vì thế hắn đưa ra đề nghị: "Anh dâu, nếu không một lát nữa anh làm một cái thử nghiệm chẳng phải sẽ biết sao?"
Giản Úc kinh ngạc nói: "Vì sao tôi phải làm thử nghiệm chứ?"
Tần Diễn kích động nói: "Thử nghiệm một chút có phải anh Lục đối với anh đặc biệt không giống với người khác hay không! Giống như, anh Lục chưa bao giờ chơi trò chơi, anh có thể rủ anh ấy chơi game thử xem, xem anh ấy có phản ứng như thế nào."
Nháy mắt Giản Úc phủ quyết đề nghị này: "Không cần."
Thử nghiệm gì chứ, cái này cũng quá khó hiểu rồi đó?
Cậu cần gì phải thử Lục Chấp chứ?
Tần Diễn thấy không nói động được Giản Úc, chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Vài phút sau, Lục Chấp nghe xong điện thoại liền đi tới đây, hắn thấp giọng nói với Giản Úc: "Xin lỗi, vừa rồi có một cuộc gọi quan trọng."
Giản Úc lắc đầu: "Không sao."
Lúc này, Tần Diễn đột nhiên ở bên cạnh nói: "Đúng rồi, anh Lục, anh dâu có chuyện muốn nói với anh á."
" Hả?" Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc một cái.
Giản Úc: "!!"
Cậu quay đầu trừng Tần Diễn, ý bảo hắn đừng có nói bậy.
Kết quả, Tần Diễn làm như không thấy ánh mắt của cậu, chỉ nói với Lục Chấp: "Anh dâu nói muốn cùng anh chơi game!"
Giản Úc: "......"
Ha hả.
Tần Diễn chết chắc rồi.
Lục Chấp nghe được lời này, nhướng mày nhìn về phía Giản Úc: "Muốn cùng tôi chơi game hả?"
Đã nói đến nước này rồi, Giản Úc chỉ có thể thừa nhận: "Vâng, gần đây tôi phát hiện một trò chơi có thể tổ đội hai người, anh có thể chơi chung với tôi không?"
Trên thực tế, Lục Chấp cơ bản không chơi trò chơi.
Chỉ là lúc ngày lễ ngày tết, hắn bị cô Tư ảnh hậu kia lôi kéo, cùng nhau chơi trò đấu địa chủ ở trên mạng.
Còn có một lần ở tập đoàn, bọn họ có đầu tư một trò chơi loại hình võng du, Lục Chấp muốn phán đoán xem có nên đầu tư hay không, nên cũng tạo một tài khoản, chơi thử trò chơi đó.
Trừ cái này ra, những trò khác cũng chưa chơi qua.
Nhưng mà lúc này Lục Chấp nhìn đôi mắt của Giản Úc, trước tiên không có cự tuyệt, mà là hỏi: "Trò chơi nào?"
Giản Úc cật lực mà xem nhẹ Tần Diễn đang làm mặc quỷ ở bên cạnh, nói bừa: "Người Băng Hỏa trong rừng rậm."
Lục Chấp dừng một chút, sau đó mới nói: " Tôi nhớ rõ ngày thường cậu hay chơi trò rắn săn mồi mà."
Giản Úc quả thật muốn đánh Tần Diễn một trận, nhưng lúc này chỉ có thể căng da đầu mà nói: " Nhưng mà rắn săn mồi không thể chơi tổ đội được."
Lục Chấp trầm ngâm một lúc lâu, đưa ra kết luận: "Cho nên, cậu vì có thể cùng tôi tổ đội chơi game, mà lựa chọn trò chơi người băng hỏa trong rừng rậm này sao?"
Giản Úc: "....."
Cậu mới không có nhé!
Giản Úc mệt tâm, không muốn nói chuyện nữa, quay đầu nhìn Tần Diễn một cái.
Vẻ mặt Tần Diễn hớn hở, còn không quên làm một thủ thế đầu hàng với cậu.
Lúc này, Lục Chấp lại nói: "Được rồi."
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Hả?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Tôi có thể cùng cậu chơi game."
Giản Úc có chút kinh ngạc.
Lục Chấp thật sự đáp ứng rồi?
Người như Lục Chấp, sao có thể đáp ứng chơi game với cậu được chứ?
Hắn không phải nên giành nhiều thời gian để công tác hay sao?
Tần Diễn đứng một bên rốt cuộc nhịn không được, hoan hô nói: "Anh Lục, anh đối đãi khác biệt như vậy cũng quá rõ ràng rồi đó? Còn nhớ lần trước em mời anh cùng nhau chơi game bắn súng không? Anh căn bản không thèm để ý tới em."
Lúc này, Lục Chấp bất động thanh sắc mà nói sang chuyện khác: "Nên ăn cơm trưa rồi."
Tần Diễn: "......"
Được rồi, là hắn không xứng.
Giản Úc cùng Lục Chấp rời đi rạp chiếu phim, đi ăn cơm trưa.
Trên đường, Giản Úc nhận được tin nhắn Tần Diễn gửi tới.
[ Tần Diễn: Anh dâu, anh xem em nói có đúng không, anh Lục đối với anh chính là đặc biệt mà! ]
Giản Úc cười lạnh, gửi tin: [ Lúc nãy là ai dám không được tôi cho phép đã đưa ra thử nghiệm vậy? ]
[ Tần Diễn: Anh dâu đừng nóng giận, em cho anh một bao lì xì để bồi tội nhé. ]
Rất nhanh, Tần Diễn đã gửi qua một bao lì xì.
Giản Úc nhận được bao lì xì của Tần Diễn, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đánh chữ: [ Không có lần sau. ]
[ Tần Diễn: Được được! Nhưng mà anh dâu này, lời em nói anh cũng nên cẩn thận ngẫm nghĩ lại đi nha! ]
Giản Úc còn muốn gửi tin nhắn, lúc này, bên cạnh vươn tới một bàn tay ngăn cản cậu, đồng thời thanh âm trầm thấp của Lục Chấp vang lên: "Để ý bậc thang một chút."
Giản Úc vội vàng ngước lên nhìn, phía trước chính là bậc thang, cậu thiếu chút nữa là đạp hụt rồi.
Trong lòng cậu có chút hoảng sợ mà lùi về sau một bước, rất nhanh đã đem điện thoại bỏ lại trong túi.
Lục Chấp thu tay, nhướng mày nói: "Nói cái gì vậy? Nghiêm túc như thế?"
Giản Úc yên lặng mà nhìn Lục Chấp, trong lòng nghĩ: "Nói về anh đó."
Bất quá cậu khẳng định không có khả năng nói ra ngoài, vì thế chỉ cười cười: "Không có gì nha."
Lục Chấp cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói: "Muốn ăn cái gì?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, trả lời: "Đi ăn cá đi, đã lâu tôi không ăn cá rồi."
Kế tiếp, hai người tìm một nhà hàng cá nướng có chút danh tiếng ở gần đó để ăn.
Giản Úc vừa đi, vừa nghĩ tới lời Tần Diễn nói.
Lục Chấp đối xử với cậu rất đặc biệt sao?
Hẳn là không tới mức đó nhỉ, bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng thôi, cũng không có nói đến tình cảm, làm sao có thể đặc biệt được chứ?
Đặc biệt là đối với người yêu thích phải không?
Nhưng không thể phủ nhận, ngày thường Lục Chấp đúng thật rất chiếu cố cậu, cũng trợ giúp cậu rất nhiều lần.
Giản Úc tự mình nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là trước sau như một đưa ra kết luận, Lục Chấp quả nhiên là người tốt.
Huống hồ, cậu cũng không nghĩ tới vấn đề yêu đương, nên căn bản cũng không nghĩ tới phương diện này của Lục Chấp.
Cậu cũng chỉ còn lại hơn một năm nữa thôi, nghĩ đến những thứ hư vô mờ mịt đó làm gì, không phải càng tăng thêm độ phiền não sao?
Nếu cậu cùng người khác bắt đầu một đoạn tình duyên, kết quả đến lúc đó lại bị bệnh không trị được, rồi mất, người ở lại kia, chẳng phải sẽ rất cô độc sao?
Cậu vẫn nên như bây giờ thì tốt hơn, mỗi ngày ăn no chờ chết, làm một con cá mặn ăn không ngồi rồi.
Không đúng, cậu còn phải đi học nữa.
Ngay cả lúc sinh bệnh, còn bị bắt phải học toán.
A, ngẫm lại liền có chút bực mình, đều tại Lục Chấp.
Lục Chấp đi tới, hình như đã nhận ra ánh mắt Giản Úc nhìn hắn không thích hợp lắm, vì thế nghiêng đầu nhìn Giản Úc: "Làm sao vậy?"
Giản Úc bị chính suy nghĩ của mình làm cho tức giận, hừ nói: "Không có gì."
Lục Chấp nhướng mày: "Bộ dáng này của cậu không giống như không có gì."
Giản Úc cũng không giấu diếm nữa, quyết đoán nói: "Tôi nói tôi không muốn đi học, anh sẽ đồng ý không cho tôi đi học sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Hãy suy nghĩ đến vườn rau của cậu."
Giản Úc: "......"
Đáng giận!!
Thật là quá đáng giận!!
Hai người ăn cơm trưa xong, cũng đã đến buổi chiều hai giờ, vừa vặn có thể đi dạo trung tâm mua sắm.
Trung tâm mua sắm.
Giản Úc để tay vào trong túi, sờ sờ thẻ mua sắm của mình, xác nhận nó vẫn còn nằm yên trong túi, vì thế bắt đầu tính toán lát nữa muốn mua cái gì.
Lục Chấp đẩy xe mua sắm, không bao lâu liền để một hộp sữa bò vào bên trong.
Giản Úc nhìn vào trong xe, theo bản năng hỏi: "Lục tiên sinh, anh muốn uống sữa bò hả?"
Lục Chấp nói: "Không phải, lấy cho cậu."
Giản Úc chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói cái gì.
Lục Chấp liền nói ngay: "Sau khi cậu uống rồi, nói không chừng còn có thể cao thêm được một ít.". ngôn tình hài
Giản Úc: "......"
Ai tới 22 tuổi rồi còn có thể cao thêm được nữa, huống chi là cái loại ốm yếu nhiều bệnh như cậu hả?
Giản Úc ngước mắt nhìn Lục Chấp, sau đó phát hiện khóe miệng hắn đang cong lên một độ cung vô cùng rõ ràng.
Người này đang cười.
Thì ra là lại trào phúng chuyện cậu lùn!
Giản Úc không muốn nhượng bộ, quyết đoán nói: "Vậy anh có mua cũng vô dụng, chỗ trung tâm này cách biệt thư rất xa, chúng ta là đi bộ tới, lại không có xe, làm sao mà xách về được?"
Lục Chấp nhướng mày, làm như tốt bụng mà nhắc nhở: "Có lẽ chúng ta có thể gọi xe trở về?"
Giản Úc: "......"
Đều do Lục Chấp, cậu bị hắn chọc cho tức đến nổi choáng váng rồi!
Đôi mắt Lục Chấp mang theo ý cười hiểu rõ: " Quả nhiên, cậu vẫn nên uống nhiều sữa bò."
Giản Úc: "......"
Cậu cảm thấy ý của Lục Chấp là cậu nên uống nhiều sữa bò để có thể bổ sung trí lực.
Kế tiếp, Giản Úc không thèm để ý tới Lục Chấp nữa.
Cho dù Lục Chấp cùng cậu nói chuyện, cậu cũng không thèm trả lời.
Cậu đi tham quan trung tâm, sau đó phát hiện một cái khăn lông chất liệu không tồi.
Cậu có chút muốn mua.
Cậu nhìn trúng cái màu lam nhạt, trên đó có hình con thỏ, khá giống với con thỏ ở trong biệt thự.
Sau đó cậu lại sờ sờ một cái khăn khác.
Cái này thì màu xám nhạt, mặt trên cũng có hình con thỏ.
Giản Úc nghĩ mua hai cái, màu lam nhạt cho cậu, còn màu xám thì cho Lục Chấp.
Rốt cuộc từ lúc hai người ký hiệp nghị, Lục Chấp đã trợ giúp cho cậu rất nhiều.
Nhưng, khi Giản Úc theo bản năng tính đem hai cái khăn bỏ vào xe mua sắm, cậu mới phản ứng được.
Không đúng, vì sao cậu phải mua khăn lông cho Lục Chấp chứ?
Người này vừa rồi còn cười nhạo cậu đó!!
Không chỉ cười nhạo cậu lùn, còn cười nhạo cậu trí lực thấp!!
Giản Úc cầm cái khăn lông màu xám kia, muốn đem nó trả lại trên kệ hàng, nhưng vẫn luôn do dự không nhúc nhích.
Lúc này, Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Mua hai cái? Trong đó một cái là mua cho tôi sao?"
Giản Úc nháy mắt ngẩng đầu, dùng tốc độ nhanh nhất mà phủ nhận: "Không phải, tôi chuẩn bị tự dùng hai cái."
Tuy rằng cậu muốn mua cho Lục Chấp, nhưng hiện tại mà thừa nhận, vậy chẳng phải tương đương với việc cậu tha thứ cho Lục Chấp vừa cười nhạo cậu sao?
Lúc này, Lục Chấp nhìn lướt qua lỗ tai cậu, không chút để ý nói: "Xem ra cậu không thích hợp nói dối rồi, lỗ tai của cậu đỏ kìa."
"!!"
Giản Úc lập tức bưng kín lỗ tai.
Sao có thể?
Trước kia cậu nói dối lỗ tai cũng không đỏ mà.
Chẳng lẽ hôm nay là tình huống đặc biệt sao?
Giản Úc theo bản năng muốn tìm một cái gương để xem, kết quả nhìn xung quanh không phát hiện cái gương nào, vì thế lấy di động của mình ra.
Cậu còn chưa kịp xem.
Lúc này, Lục Chấp liền mở miệng: "Không đỏ, tôi gạt cậu đó."
Giản Úc: "......"
Cậu quyết đoán duỗi tay, đem cái khăn lông màu xám để lại trên kệ hàng.
Cậu mới không cần mua đồ cho Lục Chấp gì hết.