Chu thị nghe vậy cũng không để ý, chỉ nói với mấy tôn nữ bên cạnh: “Đã vậy chúng ta cũng không chờ nữa, ăn thôi.”
Triệu gia không có chủ mẫu, mặc dù hiện tại Xảo Nguyên quản gia nhưng dù sao cũng không phải là nữ chủ nhân thực sự, mấy tôn tử lại ở chỗ khác, vì vậy trên bàn cơm Triệu gia chỉ có Chu thị và mấy tỷ muội Triệu Tình Lam, Triệu Tình Yên.
Triệu Tình Lam nhìn Tiển Nghiên, trong lòng không khỏi lo lắng, vấn đề lưu dân nếu xử lý không tốt sẽ tạo thành ẩn họa, mặc dù Tiển Nghiên nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng một khi tạo thành hậu quả, chỉ e sẽ không dễ dàng xử lý. Nhớ trước kia có lần nghe cữu cữu nói về vấn đề xử lý lưu dân, nàng còn tò mò lưu dân là gì nên hỏi kỹ. [email protected]:don Lần này phụ thân gặp phải chuyện khó giải quyết rồi, bấy lâu nay vẫn làm quan ở Kinh thành, đã bao giờ gặp chuyện như vậy đâu, thôi thì cứ nhìn phụ thân xử lý sao rồi tính. Nhưng nói gì thì nói, nàng vẫn hy vọng phạm vi lưu dân lần này nhỏ một chút.
Nhưng hiển nhiên điều Triệu Tình Lam mong muốn đã không được ông trời nghe thấu, theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người tràn vào huyện Sơn Nam, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân nơi đây. Lúc đầu, do lượng người đến còn ít, cho nên Triệu Tĩnh Nguyên còn cho người bố thí cháo loãng, nhưng về sau, số lưu dân tràn vào huyện Sơn Nam đã gấp năm lần người dân bản địa, áp lực khiến cho huyện Sơn Nam không thể chịu nổi, các quầy cháo bố thí vì thế mà đóng cửa, Triệu Tĩnh Nguyên ngồi ở huyện nha cũng không được yên, nhưng lại không có biện pháp xử lý.
“Nguyệt Hoa, hôm nay ngươi theo ta ra ngoài một chuyến đi.” Triệu Tình Lam muốn biết tình huống bên ngoài đã đến mức độ nào, cho nên lén lút tìm Nguyệt Hoa nói.
Còn may là, hiện tại Chu thị đối với Nguyệt Hoa và Nguyệt Minh cũng chỉ là bày ra cho có, không hề sai bảo gì, cho dù cả ngày không gặp Chu thị cũng không để ý, thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không cần lo lắng trong lòng. Vì vậy, Nguyệt Hoa cũng coi như là tự do, cho dù có tùy ý ra ngoài cũng không bị ai chú ý. Lee^q uyyDoo^nn
Tuy nhiên, đối với một người vẫn luôn bình tĩnh như Nguyệt Hoa, việc Triệu Tình Lam đột nhiên muốn dẫn nàng ra ngoài cũng khiến nàng cảm thấy có chút chần chờ. Nàng ra ngoài dễ dàng, muốn làm việc gì cho tiểu thư cũng đơn giản, nhưng tiểu thư là người mà nàng và Nguyệt Minh phải dùng cả sinh mệnh để bảo vệ, hiện giờ bên ngoài loạn như vậy, hẳn không phải là thời điểm thích hợp để ra ngoài? Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, nàng và Nguyệt Minh biết ăn nói sao đây?
“Nguyệt Hoa, ta biết rõ bên ngoài bây giờ rất loạn, ta đảm bảo sẽ không chạy linh tinh. Ngươi cũng biết đó, sau thiên tai sẽ là ôn dịch, ta chỉ muốn ra ngoài xem một chút, ngươi hiểu được y thuật, ra ngoài đó sẽ hỗ trợ được ít nhiều.” Triệu Tình Lam không phải là người lương thiện, nhưng lần này liên quan đến rất nhiều mạng người, cho nên có chút không đành lòng, vì vậy mới nói với Nguyệt Hoa.
Làm sao Nguyệt Hoa lại không biết ẩn họa phía sau, trong số những lưu dân tiến vào huyện Sơn Nam, cũng không biết có bao nhiêu người mang theo mầm bệnh, đối với người dân huyện Sơn Nam mà nói thì đó chính là nguy hiểm tiềm tàng, đối với những lưu dân kia cũng vậy, bọn họ gian khổ chịu cảnh tha hương đến đây là vì mạng sống chứ không phải để bỏ mạng.
Mấy ngày nay Nguyệt Hoa không phải không nghĩ đến vấn đề này, do vậy cũng muốn hiểu một chút thông tin để nghiên cứu, tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ, mặc dù bản thân nàng biết y thuật nhưng lại không tinh thông, không có khả năng đảm đương trách nhiệm lớn như vậy.
“Tiểu thư, dù sao việc này cũng không phải là chuyện ngài cần suy nghĩ, những việc như vậy sẽ có quan viên lo liệu, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì, tiểu thư chỉ cần an tâm đợi ở trong phủ là được.” Nguyệt Minh thấy vẻ do dự trên mặt Nguyệt Hoa, cho nên lạnh lùng nói với Triệu Tình Lam.
Triệu Tình Lam cũng đã sớm quen với dộ dáng lạnh lùng này của các nàng nên không để ý, chỉ tiếp tục nói: “Những chuyện khác ta có thể mặc kệ, nhưng ta không muốn thấy có quá nhiều người chết. Đối với người còn sống, nhìn những người mình không quen biết cứ lần lượt từng người từng người chết đi trước mặt chính là một loại thống khổ.”
Triệu Tình Lam thực sự sợ hãi, kiếp trước nàng tận mắt thấy mẫu thân chết đi, sau đó lại nhìn những người quen và cả không quen cứ lần lượt chết hết, mỗi lần nghĩ đến điều này đều khiến cho nàng lo lắng bất an. Hiện giờ tại họa lớn như vậy xuất hiện, đoán chừng sẽ có rất nhiều rất nhiều người vì thế mà mất mạng, chỉ cần nghĩ tới, Triệu Tình Lam đã cảm thấy có chút hít thở không thông rồi.
Nguyệt Minh không hiểu, tiểu thư nhà nàng mới bao lớn mà đã có thể nói ra những lời như vậy, nhưng tiểu thư nói không sai, đối với người sống, phải nhìn những người khác lần lượt chết đi chính là một loại thống khổ, nỗi khổ này nàng đã từng tận mắt thấy qua, quả thật là không thể chịu nổi.
“Nguyệt Hoa, vậy ngươi bồi tiểu thư ra ngoài đi.” Nguyệt Minh nói xong lại nói sang chuyện khác: “Nếu ngươi cảm thấy mình ngươi không bảo vệ nổi tiểu thư thì ta sẽ đi cùng ngươi.” Ziendan<le:quy;don>
Triệu Tình Lam không hiểu vì sao đột nhiên Nguyệt Minh lại thay đổi thái độ, nhưng nếu có thể ra ngoài là tốt rồi, về phần vì sao thì nàng không quan tâm, mỗi người đều có lý do của riêng mình, không cần thiết phải làm rõ.
“Được.” Từ nhỏ Nguyệt Hoa và Nguyệt Minh đã ở cùng một chỗ, mặc dù không hiểu vì sao Nguyệt Minh lại đột nhiên thay đổi thái độ nhưng nàng ấy nói vậy chắc chắn là có lý do của mình, thôi thì nàng bồi tiểu thư ra ngoài một chuyến vậy, chỉ cần tận lực bảo vệ an toàn cho tiểu thư là được.
“Nô tỳ sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện, ngày mai tiểu thư theo nô tỳ ra ngoài là được. Chỉ có điều, khi ra ngoài, mọi chuyện tiểu thư đều phải nghe theo lời nô tỳ, không thể tự ý hành động.” Nguyệt Hoa gật gật đầu nói.
Triệu Tình Lam nghe vậy rất vui vẻ, nói gì thì nói, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp, có thể cứu được thêm một người thì cứu, cũng coi như là tích đức cho bản thân.
Hôm sau, Triệu Tình Lam và Nguyệt Hoa cải trang một chút rồi đi ra ngoài. Trên đường cái, khắp nơi đều có thể thấy được những người vô gia cư đang xin ăn, Triệu Tình Lam đã đoán trước được một chút, nhưng không nghĩ đến, mọi chuyện sẽ thê thảm đến vậy. Đi được một lát thì đến cổng thành.
“Tiểu thư, chúng ta còn phải đi về phía ngoại thành sao?” Nguyệt Hoa nhỏ giọng hỏi.
“Đi ra xem một chút, ta đoán chừng phía ngoại thành sẽ không được như ở đây, có lẽ tình huống còn tệ hơn rất nhiều.” Triệu Tình Lam suy nghĩ một chút rồi nói.
Nguyệt Hoa cũng không lên tiếng, chỉ cùng Triệu Tình Lam đi về phía ngoại thành, sau khi đi được mấy dặm đường mới dừng lại.
Trước mắt hai người là một con đường đất quanh co, trên đó là những bóng người gầy gò, trang phục lam lũ. Bọn họ mang trên người một chút hành lý đơn giản, một tay đỡ lão nhân, một tay dắt hài tử, từng bước từng bước gian nan hướng về phía huyện Sơn Nam.