“Nha hoàn của ngươi cản xe của ta, đánh nàng là còn nhẹ!” Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói, mặt cười khẽ hất lên, khiêu khích nhìn Hinh Lâm quận chúa.
Hinh Lâm quận chúa có lẽ chưa từng bị ai chống đối như vậy, cơn giận lập tức sôi trào, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không dấu nổi vẻ giận dữ: “Ngươi là tiểu thư nhà nào, dám nói chuyện với ta như vậy!”
“Ta là Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, Ngọc Linh Lung!” Đôi mắt xinh đẹp nhìn Hinh Lâm quận chúa tràn đầy uy hiếm, thanh âm của Ngọc Linh Lung mang thêm vài phần khí phách mạnh mẽ: “Muốn tìm ta tính sổ, lúc nào cũng chiều!”
“Ngươi, ngươi ——-” Đôi mắt của Hinh Lâm quận chúa trợn lớn, thanh âm bị nghẹn trong cổ họng một chữ cũng không nói ra được.
Không kiên nhẫn nhìn nàng ta một cái, Ngọc Linh Lung xoay người bước lên bậc thang, hờ hững bỏ rơi Hinh Lâm quận chúa trên đường lớn.
Bản lĩnh thì không có, lại muốn tìm nàng đấu võ mồm? Bị nghẹn chết cũng đáng!
Nha hoàn phụ trách tiếp đón thấy tình thế không tốt, vội vàng hướng về phía Hinh Lâm quận chúa nghênh đón: “Sao bây giờ Quận chúa mới tới? Hầu phu nhân đợi người đã lâu, mời quận chúa vào!”
Hinh Lâm quận chúa nhìn bóng lưng Ngọc Linh Lung, tức giận dậm chân, chỉ về phía nàng nói: “Hầu phu nhân sao có thể mời một kẻ không có quy củ như vậy đến làm khách!? Ta không muốn dự tiệc cùng nàng ta!”
Nha hoàn kia vội vàng cười lấy lòng Hinh Lâm quận chúa: “Dạ dạ, Quận Chúa cũng đứng đứng ngoài đầu gió thế này, mời đi bên này.”
Cơn giận còn sót lại của Hinh Lâm quận chúa vẫn chưa tiêu, hung hăng liếc một cái về hướng Ngọc Linh Lung rời đi, mới dẫn theo nha hoàn bước vào phủ.
——————————-
Lúc này vừa đúng đầu hạ, hoa viên trong phủ Trường Đình hầu đầy tiếng chim kêu liễu rủ huyên náo cả một góc trời, các loại hoa thơm cỏ lạ tranh nhau nở rộ. Cơn gió mát lành của mùa hạ mang tiếng chim cùng hương hoa đi khắp nơi, khiến những người đến đây không uống mà say.
So với Hầu phủ, cảnh sắc hoa viên bên trong phủ Ngọc tướng quân nhỏ hơn rất nhiều, Ngọc Linh Lung thưởng thức cảnh đẹp, tâm trạng không vui khi nãy đã không cánh mà bay.
Chó cắn vài miếng, còn muốn để trong lòng sao?
Nha hoàn dẫn Ngọc Linh Lung vào phủ có chút bất an liếc mắt nhìn trộm. Vị Tứ tiểu thư này, chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa tiệc quyền quý ở kinh thành, cũng chưa từng nghe thấy ai nhắc tới, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại như vậy, còn chưa vào cửa, lại xung đột với Hinh Lâm quận chúa. Đợi lát nữa nhập tiệc, không chừng còn có thể gây ra biến cố gì ấy chứ.
Thời gian qua gần một nén nhanh, phía trước xuất hiện một vườn hoa màu sắc rực rỡ không biết là do ai thiết kế. Rừng cây này không đơn giản là từ một loại cây tạo thành, mà bố trí dựa vào thời kì nở hoa của từng loại cây, kết cấu vô cùng sáng tạo. Rừng cây bên cạnh lúc này đã đến thời kỳ ra hoa, rậm rạp xanh tươi. Bạch ngọc lan cao cao bao quanh bốn phía; ở giữa trộn lẫn sơn trà, tử ngọc lan, hoa quỳnh, hải đường, mẫu đơn, thược dược, tử đinh hương, hoa đỗ quyên, dâm bụt tím,…đủ các loại hoa. Chốc chốc lại có một vài đóa ngọc lan chậm chạp rơi xuống, như mây như mưa, chen lẫn vào trong bức tranh hoa đầy màu sắc tranh nhau nở rộ, tưởng chừng như một biển đầy hoa.
Chính giữa vườn hoa là một bãi đất trống, có đặt một chiếc bàn bát tiên * màu vàng làm bằng gỗ lê. Yến hội lúc này chưa mở; trên bàn đặt các loại trái cây, điểm tâm và các loại trà, khoảng mười vị thiên kim tiểu thư trang điểm tinh xảo đã ngồi vào chỗ. Chính chủ chưa tới, mấy vị tiểu thư trẻ trung xinh đẹp hoặc ngồi thưởng trà nói chuyện phiếm, hoặc ngồi ngắm hoa ngâm thơ ca, ai ai cũng vô cùng phong nhã.
Nha hoàn dẫn đường hướng Ngọc Linh Lung cười lấy lòng nói: “Xin Ngọc tứ tiểu thư chờ một chút, Hầu phu nhân cùng tiểu thư cũng sắp ra rồi. Người cứ ngồi xuống trước đã.”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, chọn một chỗ ít người ngồi xuống.
Tuy còn không biết vị phu nhân Trường Đình Hầu này mời mình tới có mục đích gì, nhưng được ngắm một vườn đầy hoa tranh nhau khoe sắc thế này, coi như chuyến đi này cũng không tệ. Cảnh đẹp như vậy, dù ở hiện đại cũng rất hiếm thấy.
Ngọc Linh Lung chưa bao giờ tham dự mấy yến tiệc như này, đương nhiên sẽ có người tò mò lại gần, một nữ tử ngồi cùng bàn trông thấy Ngọc Linh Lung lạ mặt, liền tò mò hỏi: “Xin hỏi ngươi là tiểu thư nhà ai, sao từ trước tới giờ chưa gặp?”
Ngọc Linh Lung nghe tiếng quay lại, chỉ thấy nữ tử này tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi, dáng người hơi mập, đôi mắt tròn xoe vô cùng tò mò nhìn nàng, vừa thấy liền biết đây là một cô nương hoạt bát cởi mở.
Thấy Ngọc Linh Lung không đáp, cô bé kia cười cười tự giới thiệu: “Ta là Thi Huệ Như, cha là Thi Thư Chính giữ chức Quang Lộc tự khanh *. Ngươi thì sao?”
* Quang Lộc tự khanh: là một chức quan (văn) thời xưa, đứng hàng tam phẩm.
Người ta cũng tự giới thiệu rồi, Ngọc Linh Lung cũng không thể cứ giữ mặt lạnh mãi, liền nhàn nhạt đáp: “Ta là Ngọc Linh Lung, tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, đứng hàng thứ tư.”
Nghe thấy nàng trả lời, một nữ tử khác ngồi cùng bàn quay đầu lại, đôi mắt xếch quét nhìn Ngọc Linh Lung một cái rồi nói: “Tứ tiểu thư của Ngọc gia? Phu nhân của quý phủ họ Mộ phải không?”
Nhắc tới Mộ thị, Ngọc Linh Lung cảm thấy có chút không vui, gương mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh ừ một cái, không muốn nhiều lời.
Nữ tử kia lại như thể không trông thấy sắc mặt của Ngọc Linh Lung, không chịu buông tha mà hỏi tiếp: “Ngọc phu nhân không phải chỉ có một vị thiên kim hay sao? Ta nhỡ rõ hình như là đứng hàng thứ sáu?”
Ngọc Linh Lung lạnh như băng đáp: “Ta là thứ xuất”
Thanh âm của nàng cũng không lớn lắm, lại đủ khiến những người xung quanh nghe rõ liếc mắt nhìn, vài vị tiểu thư ngồi xa hơn còn thấp giọng bàn luận.
Các tiểu thư thế gia được phu nhân của Trường Đình Hầu mời đến đều là con chính thống, dù là thứ xuất cũng là có thân phận hơn người, hoặc là bộ dáng không tầm thường, hoặc là tinh thông thi thư, hoặc là am hiểu cầm họa, nhưng Ngọc tứ tiểu thư này thì có cái gì?
Tiểu thư mắc xếch bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, trực tiếp xoay đầu không thèm quan tâm tới Ngọc Linh Lung nữa.
Thi Huệ Như lại tựa hồ như không để ý tới thân phận thứ nữa của Ngọc Linh Lung, vẫn tủm tỉm cười nói: “Linh Lung, đúng là một cái tên hay. Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Ngọc Linh Lung nghĩ nghĩ một lúc mới đáp: “Mười bốn tuổi.”
Nàng cũng phải mấy ngày mới thích ứng được với thân phận mới vừa tròn mười bốn tuổi. Ở hiện đại, các cô gái bằng tuổi này còn đang ngồi học ở trường trung học? Bản thân mình lại ngồi đây xã giao với các vị thiên kim này nọ.
Thi Huệ Như cười nói: “Cũng bằng tuổi ta rồi, ngươi sinh tháng mấy vậy?”
Ngọc Linh Lung có chút không muốn cùng vị tiểu thư Thi Huệ Như thích điều tra hộ tịch này tán gẫu, may mắn đúng lúc này lại truyền đến một thanh âm từ xa: “Tam tiểu thư đến!”
Ánh mắt Thi Huệ Nhi nhất thời sáng lên, giống như là nhảy dựng lên, vội vã quay về phía Ngọc Linh Lung nói: “Chủ nhân đến rồi, ta đi trước xem một một chút nha!”
Nói xong, cũng không đợi Ngọc Linh Lung trả lời, vội vàng đi tới.
Ngọc Linh Lung nhìn theo hướng nàng rời đi, chỉ thấy thấp thoáng một nữ tử có dáng người cao gầy chầm chậm đi tới, vài vị tiểu thư sớm đã vây xung quanh. Thi Huệ Như giống như vô cùng thân thiết với nữ hài ấy, chạy vội tới nắm lấy tay nàng, thanh âm cao vút đến mức Ngọc Linh Lung ngồi khá xa vẫn nghe rõ ràng.
“Vân Tranh, ca ca ngươi hôm nay ở quý phủ sao?”
Một câu hỏi lại nói ra tiếng lòng của rất nhiều tiểu thư, mọi người đều nhìn về phía Dương Vân Tranh, trong ánh mắt đã tràn ngập sự sốt ruột.
Xem ra, thanh danh của thế tử Hầu phủ đã sớm lan xa, đúng là mê đảo muôn nghìn cô gái chốn kinh thành.