Trên nhà chính, Ngọc tướng quân vừa thay xiêm y mới bước ra từ trong phòng, liền trông thấy Mộ thị mệt mỏi dẫn hạ nhân trở về.
Mộ thị giống như là không nhìn thấy Ngọc tướng quân, nghiêng đầu hướng Tiền ma ma phân phó: “Cứ như vậy đi, đem chiếc vòng rồng vàng của ta đi cầm lấy hai trăm lượng đền cho Bạch tiên cô.”
Tiền ma ma do dự nói: “Phu nhân, nhưng đây là cửa hồi môn của người mà.”
Mộ thị thở dài: “Có cách nào khác đâu. Giữ gìn thanh danh trong phủ vẫn quan trọng hơn.”
Trông thấy Tiền ma ma chuẩn bị ra ngoài, Ngọc tướng quân quát: “Chậm đã!”
Mộ thị lúc này như mới nhìn thấy Ngọc tướng quân, vội vàng bước đến: “Lão gia, người đi đường mệt mỏi, sao không vào trong nghỉ ngơi một lát?”
Ngọc tướng quân hừ một tiếng: “Nghỉ cái gì mà nghỉ? Ta còn chưa hỏi nàng, ta xuất môn chưa bao lâu, trong nhà sao biến thành cái dạng này?”
Mộ thị thở dài, đánh mắt ra hiệu cho Tiền ma ma, Tiền ma ma liền lén lút đi ra ngoài.
Mộ thị đỡ Ngọc tướng quân ngồi lên ghế thái sư sát cửa sổ mới lên tiếng: “Lão gia, người không biết. Từ khi Tứ tiểu thư kia vào phủ, nhà chúng ta thành giật gấu vá vai *, thiếp cũng không có cách nào khác, mới đưa ra cái hạ sách này.”
*giật gấu vá vai: nghèo dớt mùng tơi.
Ngọc tướng quân vào cửa chưa được nửa ngày, đây đã là lần thứ hai nghe đến ba chữ “Tứ tiểu thư”, không nhịn được nhíu mày: “Tứ tiểu thư cái gì, ở đâu đến?”
Mộ thị cố ý tỏ ra kinh ngạc nói: “Lão gia, người quên rồi sao? Chính là nữ nhi mà vũ cơ tên Y Lan kia sinh cho ngài, gọi là Linh Lung.”
Ngọc tướng quân lúc này mới nhớ ra: “À, là nàng sao? Sao tự dưng lại vào phủ?”
Mộ thị nói: “Y Lan bị bệnh mất, để Linh Lung lẻ loi một mình, thiếp thấy đáng thương liền đón nàng vào phủ.”
Mộ thị không biết ngượng đem khoảng thời gian gian khổ từ khi vào phủ của Ngọc Linh Lung bỏ qua, càng không nhắc một chữ đến chuyện bản thân mình ngược đãi hà khắc với Ngọc Linh Lung, ngược lại lại bày ra bộ dáng của một người mẹ hiền từ vô cùng rộng lượng, như thể bản thân mình đối với Ngọc Linh Lung khoan dung đến cỡ nào.
Mộ thị nhìn sắc mặt của Ngọc tướng quân, tiếp tục nói: “Có lẽ là bởi vì lớn lên ở bên ngoài, tính tình Linh Lung vô cùng bướng bỉnh. Mấy ngày gần đây gây ra không ít tai họa trong phủ. Lại nói đến Bạch tiên cô kia, đến phủ chúng ta xem phong thủy, nhưng không biết thế nào lại chọc đến nàng, bị nàng đánh cho đến giờ vẫn chưa tỉnh. Thiếp để Bạch tiên cô dưỡng thương trong phủ, chẳng qua —–”
Mộ thị thở dài thật sâu: “Lão gia, người nghĩ coi. Chuyện này là chúng ta không phải lý, Bạch tiên cô kia là nhân vật thế nào, sao có thể để cho người khác khi nhục. Thiếp không còn cách nào khác, buộc phải cung cấp thức ăn đồ uống thật ngon, lại gọi lang trung tốt nhất đến chữa cho nàng, chỉ mong Bạch tiên cô dưỡng thương tốt thì rộng lượng bỏ qua. Ai ngờ hôm nay Linh Lung lại chạy đến chỗ Bạch tiên cô cãi nhau, làm tiên cô giận vô cùng. Thiếp phải qua an ủi nàng cả ngày mới đỡ. Nhưng chính là màn náo loạn này, lại khiến thương thế của tiên cô nặng hơn, nàng còn tức giận đến mức muốn báo quan. Thiếp phải thuyết phục mãi, nàng mới chịu đồng ý cho phủ chúng ta bồi thường hai trăm lượng bạc, nàng mới không lộ ra chuyện này. Bằng không nếu để ngoài ngoài biết, thanh danh của phủ chúng ta liền mất hết.”
Ngọc tướng quân nhíu mày: “Cũng chỉ hai trăm lượng bạc thôi, sao phải mang trang sức của nàng đi cầm?”
Đối với chuyện Bạch tiên cô bị Ngọc Linh Lung đánh, Ngọc tướng quân cũng không thực sự để ý. Dù sao cũng chỉ là một bà đồng từ ngoài đường về mà thôi, đánh thương thì đền bù chút bạc, cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
Mộ thị đăm chiêu ủ dột nói: “Lần trước Ngọc Linh Lung cướp ngựa của Húc Vương ——”
“Cái gì!?” Ngọc tướng quân cả kinh: “Nàng cướp ngựa của ai?”
Mộ thị than thở: “Cướp ngựa của Húc vương gia a! Hiện tại con ngựa kia vẫn đang ở trong phủ của chúng ta. May mắn là Húc vương gia rộng lượng, không truy cứu việc này, nếu không thì …..”
Ngọc tướng quân tức giận trợn mày: “Nha đầu kia làm phản rồi, ngay cả Vương gia cũng dám chọc!?”
Trong lòng Mộ thị mừng thầm, trên mặt lại ra vẻ rầu rĩ: “Đúng vậy a, lần đó làm cho thiếp sợ hãi. Sau khi cướp ngựa về, Linh Lung nói muốn sống một mình trong phủ, lại muốn thiếp mỗi tháng phải đưa cho nàng một nghìn lượng để tiêu vặt, khó khăn lắm thiếp mới gom góp được. Mấy hôm trước nàng còn nói không có trang sức, muốn mấy bộ trang sức của thiếp. Ai! Nếu không có chuyện này, phủ chúng ta cũng không thành cái dạng này ——-”
Ngọc tướng quân nghe đến đó, giận giữ đập bàn: “Nàng là cái thứ gì, dám đòi một nghìn lượng tiêu vặt mỗi tháng!? Không cho thì nàng có thể làm gì?”
Mộ thị trông thấy thời cơ đã đến, tự tay rót chén trà, bưng đến cho Ngọc tướng quân, miệng nói: “Lão gia đừng nóng, uống ngụm trà giảm nhiệt đi.”
Ngọc tướng quân vừa giơ tay định đỡ lấy chén trà, Mộ thị bỗng dưng kêu lên một tiếng, chèn trà trên tay rơi xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?” Ngọc tướng quân nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn Mộ thị đang ôm tay.
Mộ thị ra vẻ sắp khóc: “Là…là thiếp mấy hôm trước bị thương…”
Ngọc tướng quân cảm thấy có chút không đúng. Mộ thị là phu nhân chính thất chỉ ở trong nhà, bưng không phải bưng, khiêng không phải khiêng, làm sao lại bị thương?
Ngọc tướng quân vươn tay, kéo tay áo Mộ thị lên. Trông thấy vết xanh vết tím trên cánh tay kia vẫn chưa kịp tan, Mộ thị đau đớn khẽ kêu: “Lão gia, nhẹ một chút.”
Ngọc tướng quân tức giận nói: “Đây là có chuyện gì?”
Mộ thị lau lau khóe mắt, vẻ mặt ủy khuất: “Là…là Linh Lung đánh.”
Ngọc tướng quân giận tím mặt, đứng lên: “Láo xược! Mẹ cả cũng dám đánh, nha đầu kia chán sống rồi sao? Không hiểu chuyện như vậy, ta xem nàng đối với bọn chúng cưng chiều quá rồi!”
Nhớ tới Ngọc Duy Nguyên lúc nãy vì đói bụng mà không chịu chờ ngoài cửa nghênh đón mình, cơn giận của Ngọc tướng quân từ từ bốc lên. Mới vài năm không về, đám con cháu trong nhà lại không thèm ra đón, uy nghiêm cùng địa vị của một người chủ gia đình như mình để ở đâu?
Ngọc tướng quân càng nghĩ càng giận, lập tức bước ra ngoài cửa, lớn tiếng quát: “Người đâu, đem cái thứ nghiệt nữ Ngọc Linh Lung kia lại đây cho ta!”
Ở trong phòng, Mộ thị nghe thấy thanh âm đầy giận dữ của Ngọc tướng quân, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Nàng trị không được Ngọc Linh Lung, nhưng Ngọc tướng quân cũng không phải là dễ chọc! Nàng muốn nhìn thử coi, cái dạng thứ nữ này rơi vào tay Ngọc tướng quân sẽ có kết cục gì!
Nàng nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, chính là đang đợi Ngọc tướng quân trở về. Màn diễn ngày hôm nay, nàng chuẩn bị đã lâu. Hiện tại, mục đích của nàng đã đạt được rồi.
Với hiểu biết của nàng về Ngọc tướng quân, một thứ nữ lại gây ra nhiều họa như vậy, Ngọc tướng quân dù không đem nàng đánh chết, cũng phải lôi nàng ra lột da.
Chỉ là một nữ hài tử mười bốn tuổi thôi, cho dù hung hãn đến thế nào, cũng không thể đối đầu với nắm tay cứng như thép của Ngọc tướng quân. Nàng muốn mở to mắt ra nhìn, thứ nữ ức hiếp mình bao lâu nay, bị gia pháp của Ngọc tướng quân hầu hạ như thế nào!