Ánh mắt của Húc Vương chậm rãi từ trên người Ngọc Duy Vũ ngước lên, dừng lại trên khuôn mặt của Ngọc Linh Lung, trong khoảnh khắc không rõ hỉ nộ.
Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này đầy sát khí, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh như thủy tinh lộ ra tia miệt thị nồng đậm, giống như là không đem Vương gia như hắn vào trong mắt.
Mộ thị lòng đầy sợ hãi đứng tránh một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đừng nói là lên tiếng khuyên can.
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, không ai biết, phản ứng của Húc Vương sẽ như thế nào.
Chậm rãi thu chiếc quạt trong tay lại, Húc Vương mỉm cười: “Nếu Tứ tiểu thư thích con ngựa kia, bổn vương sẽ tặng cho Tứ tiểu thư.”
Dứt lời, hắn tiêu sái đứng dậy, hướng về phía cửa chính, rất có ý tứ không hề truy cứu.
Thẳng khi đi đến cửa, hắn quay đầu, ánh mắt vốn trầm tĩnh lộ ra tia phức tạp, đánh giá Ngọc Linh Lung thật sâu.
“Ngươi, thật đặc biệt!”
Vô duyên vô cớ ném ra một câu, Húc Vương xoay người bỏ đi.
Đặc biệt? Ngọc Linh Lung hừ lạnh. Tiểu vương gia này là ăn no thừa hơi đi, là chưa thấy qua thiên kim tiểu thư nào anh dũng như nàng nên cảm thấy mới mẻ sao?
Bất quá, nàng cũng không rảnh rỗi ngồi suy đoán tâm tình của Húc Vương. Khi Húc Vương đã đi xa, nàng cúi đầu nhìn Ngọc Duy Vũ còn nằm dưới đất không thể dậy nổi, lại quay sang nhìn Mộ thị run rẩy đứng bên cạnh, Ngọc Linh Lung nhếch môi cười lạnh.
“Phu nhân có phải là rất muốn đem ta đá ra ngoài hay không?”
Mộ thị cứ tưởng rằng chính mình bị đánh một trận, lại nghe Ngọc Linh Lung hỏi vậy, trố mắt đứng yên tại chỗ.
Đây không phải là vô nghĩa sao, nàng nằm mộng cũng muốn đem kẻ hung tinh này ném ra cửa, chỉ là những lời này dù thế nào nàng cũng không dám nói ra khỏi miệng!
“Linh Lung à, ta… Ý của ta không phải vậy.” Mộ thị cố gắng tươi cười tìm cách lấy lòng, “Tình huống vừa rồi con cũng thấy đấy, Húc Vương gia đem người đến hỏi tội, ta cũng chỉ là cho hắn một ý kiến…”
“Cho nên ngươi muốn đá ta ra ngoài, mặc cho người ta xử lý, để bảo vệ cả nhà bình an?”
Thân hình nhỏ nhắn của Ngọc Linh Lung ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, lại ẩn tàng một khí thế vô cùng lớn, đè ép không khí xung quanh đến mức Mộ thị và Ngọc Duy Vũ không thể nâng đầu lên nổi.
Mộ thị nghẹn lời, trong quan niệm của nàng, nữ nhi trong một đại gia tộc là phải cống hiến cho gia tộc. Một thứ nữ xuất thân ti tiện như Ngọc Linh Lung, chỉ cần có thể giữ vững bình an cho gia tộc, bảo toàn đường quan bằng phẳng, hy sinh một thứ nữ nho nhỏ thì có gì quá đáng?
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Mộ thị làm như vậy cũng có gì lạ đâu.
Nhưng tại thời điểm gặp được Ngọc Linh Lung, quy luật này hoàn toàn mất tác dụng. Nàng cũng mặc kệ trước đây các người làm như thế nào, chỉ cần chạm đến an nguy cùng ích lợi của bản thân mình thì ai cũng đừng mong sống yên ổn.
Đối mặt với Mộ thị đang quẫn bách không biết phải trả lời thế nào, Ngọc Linh Lung khinh miệt nở nụ cười.
Nếu nàng vẫn là một thứ nữ thế gia vọng tộc như trước đây, đối với việc làm của Mộ thị, sợ là chỉ có thể đồng ý nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý để người khác nắm giữ vận mệnh của mình, tựa như sau khi Y Lan qua đời, con đường duy nhất của nàng là trở về Ngọc phủ, dựa vào Mộ thị mà sống.
Nhưng nàng không phải là Ngọc Linh Lung, nàng là Ngọc Mai – chị cả giới hắc đạo!
Đó là một thời đại lấy mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé. Nhiều năm sống trong giới hắc đạo đã khiến cho nàng nhìn thấu thế giới này, muốn sinh tồn chỉ có thể làm cho mình hung mạnh hơn, dựa vào người khác, sớm muốn gì cũng bị lợi dụng, thậm chí là hại chết.
Vận mệnh đem nàng tới Ngọc phủ, biến thành Ngọc Linh Lung, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ tiếp nhận vận mệnh của Ngọc Linh Lung. Vô luận là ở trong hoàn cảnh nào, nàng cũng sẽ không bao giờ thay đổi bản thân, lại càng không tự ủy khuất chính mình!
Tựa như giờ phút này, nàng từ trên cao nhìn xuống, nhìn mẹ con Mộ thị, nhàn nhạt nói: “Các ngươi xem ta không thuận mắt, ta nhìn các ngươi lại càng không vừa mắt. Nếu như vậy, chúng ta làm một cái hiệp định: hàng tháng, các ngươi đem năm trăm lượng bạc đến cho ta. Ta ở lại Phẩm Lan Uyển, không quấy rầy các ngươi, các ngươi cũng đừng đến làm phiền ta.”
Nếu đã đi tới cổ đại, nói thẳng ra thì vẫn tốt hơn, ngươi đừng phạm ta, ta cũng sẽ không phạm ngươi, hai bên không dính dáng đến nhau là tốt nhất. Nàng cũng lười tranh đấu cùng những người này, bởi những âm mưu quỷ kế mà các nàng ta có, với Ngọc Linh Lung mà nói cũng chỉ là những trò đùa nghịch của đám hài tử mà thôi.
Mộ thị kinh ngạc không nói được lời nào, một tháng năm trăm lượng!? Đây không phải là muốn lấy mạng của nàng sao? Ngọc Thiên Kiều – nữ nhi do nàng sinh ra tiền tiêu hàng tháng là hai mươi hai, Ngọc Thiên Phương cùng Ngọc Thiên Liễu mỗi tháng cũng chỉ có mười hai, Ngọc Linh Lung này vừa mở miệng là đòi năm trăm lượng, đủ nuôi sống năm mươi thứ nữ!
Nhưng lời này nàng dám nói sao? Ngay cả con trai ruột làm hộ quân cũng bị Ngọc Linh Lung đánh quỳ rạp trên mặt đất, nàng dám cự tuyệt Ngọc Linh Lung sao?
Ngọc Linh Lung vắt chéo chân, nhàn nhã nhìn vẻ mặt đau lòng của Mộ thị.
Những kẻ này muốn biến nàng thành công cụ, nàng cũng chẳng cần giữ cái gì gọi là hiếu khách với bọn họ nữa. Đêm qua đi Túy Tiên lâu ăn cơm rồi đi mua xiêm y tốn hết hai mươi lượng bạc, nàng cảm thấy năm trăm lượng không sai biệt lắm đủ cho nàng sống qua một tháng.
Nàng hiểu được một cái đạo lý, dù là cổ đại hay hiện đại đều giống nhau, có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Khi còn chưa biết tương lai nên thế nào, nàng quyết định làm cho Mộ thị xuất huyết nhiều một chút, coi như là cho ả ta một bài học nho nhỏ.
Chính là thịt bạc của ngươi, ngươi dám làm gì?
Mộ thị do dự nửa ngày mới cố lấy dũng khí, vẻ mặt cầu xin nói: “Linh Lung, không phải ta không chịu cho con, chính là trong nhà tạm thời không có nhiều bạc như vậy. Lại nói, hôm qua cho con nhiều như vậy…”
Dưới ánh mắt sắc bén của Ngọc Linh Lung, thanh âm của một thị càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ không nghe rõ.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn Mộ thị: “Ngươi không vừa ý ta đòi nhiều!?”
Mộ thị vội vàng phủ nhận: “Không, không, không… Ý của ta là…Một tháng năm trăm lượng, trong nhà thật sự không có nhiều như vậy…”
Đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Linh Lung, thanh âm của Mộ thị liền dừng lại.
Đến lúc này, Mộ thị còn dám cò kè mặc cả với nàng?
“Chê nhiều sao? Được, một tháng 1 ngàn lượng.” Ngọc Linh Lung vân đạm phong khinh thổi thổi móng tay hồng nhạt của mình, “Không cho, tối nay ta thiêu Ngọc phủ.”
Mộ thị ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng giống như bị khoét mắt một khối thịt lớn. Một ngàn lượng! Chỉ vì mình do dự trong chốc lát, số tiền liền tăng lên gấp đôi!
Hơn nữa, nhìn dáng điệu của Ngọc Linh Lung, Mộ thị tuyệt đối tin chuyện nàng ta nói muốn phóng hỏa đốt nhà không chỉ là uy hiếp ngoài miệng.
Mới có hai ngày, Ngọc gia đã bị giày vò người ngã ngựa đổ, nếu không trấn an Ngọc Linh Lung, nàng thật không dám tưởng tượng đến chuyện thứ nữ này có thể làm ra sự tình khủng bố nào.
Coi như là giải trừ xui xẻo đi, đáp ứng yêu cầu của nàng ta trước, nếu không nàng không dám nghĩ cuộc sống trước mắt của mình sẽ thế nào.
“Được…” Mẹ cả luôn luôn cao ngạo, luôn ngẩng cao đầu trước mặt thứ nữ, giờ phút này lại cúi đầu nói: “Trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ đem bạc đến Phẩm Lan Uyển.”
Ngọc Linh Lung đứng lên: “Tốt! Còn có, từ nay về sau, đừng trông nom chuyện của ta. Nếu không, ta tuyệt đối không thoải mái bỏ qua cho các ngươi như ngày hôm nay đâu.”
Đầu Mộ thị rủ xuống, thân thể vì đau đớn cùng sợ hãi mà kịch liệt run rẩy. Hôm nay là thoải mái buông tha? Mặt mũi của chính nàng trước mặt của Húc Vương đều mất hết, con trai nàng bị đánh ngã nằm bò trên mặt đất giờ phút này thần chí còn chưa rõ, vậy mà Ngọc Linh Lung còn nói đây là giơ cao đánh khẽ!?
Thứ nữ này, rốt cuộc là Sát Tinh đến từ nơi nào!?