Vĩnh Ninh Công chúa an ủi Lí Vị Ương: “Đừng sợ hãi, nơi này là Hoàng cung, không phải cửa lớn Tưởng gia, ta không tin hắn còn dám rút kiếm ở đây!”
Rút kiếm ở cửa Hoàng cung, tương đương với phản nghịch, Tưởng Nam hiểu rất rõ điều này, hắn vội vàng nói: “Công chúa, tất cả chỉ là hiểu lầm! Thần chỉ đùa giỡn với biểu muội thôi…” Nói tới đây, Tưởng Nam ngượng ngùng nở nụ cười, “Vị Ương muội đúng là, nói đùa mà cũng kể cho Công chúa, muội thật không hiểu chuyện!” Trong giọng nói có sự tức giận không thể kiềm chế.
Vĩnh Ninh Công chúa nhíu mày, theo nàng thấy, đây là sự uy hiếp không hề giấu diếm.
Lí Vị Ương có vẻ rất sợ hãi, ôm cánh tay Vĩnh Ninh không buông: “Công chúa, hay là để thần nữ trốn trên xe ngựa một lát! Võ Uy tướng quân tuy là biểu ca của thần nữ, nhưng Tướng quân chỉ nhận Đại tỷ con vợ cả là muội muội, mà rất chán ghét thứ xuất, nếu thần nữ bất hạnh mất mạng ở nơi này, để tổ mẫu cùng phụ thân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là bất hiếu. . .”
Trong giọng nói mang theo sự thương cảm vô hạn, Vĩnh Ninh Công chúa trấn an nàng, trên mặt ẩn chứa sự tức giận, thứ xuất! Thứ xuất! Con vợ cả với thứ xuất cái gì! Mẫu thân sinh ra mình chỉ là Huệ tần, nói đến cùng cũng chỉ là tiểu thiếp của Hoàng đế, tuy rằng từ nhỏ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng thường xuyên có cung nữ thái giám nghị luận rằng mình không phải Công chúa con vợ cả Hoàng hậu, nghe xong làm người khác tức giận mà không có chỗ để bùng nổ!
Tưởng Nam xấu hổ đứng bên cạnh. Hắn hận đến ngứa cả răng, nữ nhân này rất đáng giận! Tâm tư sâu xa, đáng chết! Khó trách vừa rồi nàng ta chạy nhanh thế, hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã bỏ chạy đến trước mặt Công chúa giả bộ đáng thương, còn lợi dụng thân thế của Vĩnh Ninh Công chúa để khóc kể, hắn quá khinh địch, lại bị một tiểu nha đầu lừa gạt đùa giỡn!
Thật ra cũng không thể trách Tưởng Nam, suy nghĩ của hắn xưa nay là binh pháp trên chiến trường, thuật bày binh bố trận, còn nếu luận đến bản lĩnh tố cáo, đâm lén sau lưng, so với Lí Vị Ương hắn còn kém xa.
Vĩnh Ninh Công chúa khuyên nhủ: “Đừng khóc, hắn không dám làm xằng làm bậy đâu. Đừng nói đến những từ như mất mạng, điềm xấu! Ngươi vẫn là Huyện chủ phụ hoàng đích thân ban tước vị, ta muốn xem ai dám động đến một sợi lông của ngươi. . .”
Đám nữ quan ngồi bên cạnh cũng khuyên nhủ, sắc mặt Tưởng Nam hơi phát xanh, liếc mắt cầu cứu một nữ quan trong đó. Hắn là người thông minh, biết không thể nói gì trước mặt quả phụ khắc nghiệt như Công chúa, nên đi đường vòng tìm biện pháp khác.
Tỳ nữ nhất đẳng bên người Công chúa Đào nữ quan thấy Tưởng Nam liếc mắt, bị dung mạo anh tuấn của hắn làm cho khiếp sợ, sau đó dần đỏ mặt, khuyên: “Công chúa, chắc chắc là hiểu lầm rồi, Tướng quân không lớn mật như thế đâu, dù sao nơi này cũng là đường lớn Hoàng cung, xe ngựa chúng ta dừng ở chỗ này, không chừng để bệ hạ biết được, chuyện nháo loạn lớn đối với Huyện chủ cũng không tốt lắm.”
Lí Vị Ương thoáng nhìn qua sắc mặt Đào nữ quan, biết Tưởng Nam lại giở trò, nước mắt rơi xuống: “Thần nữ lập tức đi ngay, tuyệt đối không thể để chuyện này nháo loạn lớn hơn. . .”
Mọi người giật mình nhìn nàng.
Tưởng Nam ngẩn người. Lí Vị Ương thoả hiệp dễ dàng như vậy, hắn không quen.
Cuối cùng chợt nghe thấy Lí Vị Ương chuyển giọng: “Võ Uy Tướng quân vốn chỉ là Tam phẩm, thần nữ để hắn hành lễ cũng là lẽ thường tình, nhưng mà hắn không nên chưa nói lời nào đã đánh xa phu của thần nữ bị thương, hiện tại thần nữ muốn rời đi cũng không thể, mong Công chúa cho thần nữ mượn một xa phu, bằng không thần nữ lại hồi cung, đến chỗ Thái hậu mượn một người. . .”
Vĩnh Ninh biến sắc, cái gì, ngay cả xa phu của người ta cũng đánh, Tưởng gia này, thật quá đáng!
Lí Vị Ương hiểu rất rõ, Vĩnh Ninh Công chúa không phải người ngốc, nàng ta sẽ không nguyện ý tham gia vào tranh đấu giữa Lí gia và Tưởng gia, nhưng vấn đề là, vị hôn phu lúc trước của Vĩnh Ninh xuất thân Chu gia Ứng Quốc công, không cần đề cập đến chuyện Chu gia và Tưởng gia luôn đối chọi, mà năm đó lúc chọn rể cho Công chúa, trưởng tử Tưởng gia Tưởng Hải vừa đến tuổi lấy vợ, văn võ song toàn, có thể nói là đối tượng tốt nhất, chỉ có điều nếu để Tưởng Hải lấy Công chúa thì tương lai không thể lên chiến trường kiến công lập nghiệp, còn ảnh hưởng đến những người khác trong Tưởng gia không thể cầm binh quyền, cho nên chưa đến nửa tháng Tưởng Hải đã cưới Hàn thị vào cửa, chuyện này, Vĩnh Ninh Công chúa loáng thoáng biết được, nếu nói nàng không hề có chút khúc mắc nào với Tưởng gia, đến quỷ cũng không tin. Nhớ lại nhiều năm trước lão đại Tưởng gia cự tuyệt nàng, hiện giờ ngay cả lão Tứ Tưởng gia cũng không đặt mình vào mắt, Vĩnh Ninh Công chúa tức giận, Tưởng gia nhà lớn thế lớn không sai, nhưng vĩnh viễn là thần tử của Hoàng gia! Bọn họ đừng có nhầm lẫn!
Đào nữ quan cũng là người thông minh, nhìn thấy sắc mặt Công chúa không tốt, nàng cũng liên tưởng đến chuyện năm xưa, tâm tư muốn giúp đỡ tướng quân thiếu niên này nhất thời vơi bớt một nửa.
Lí Vị Ương tiếp tục nói: “Công chúa, Võ Uy Tướng quân đến thỉnh an bệ hạ, có lẽ có công vụ khẩn cấp cần báo, Công chúa nhanh để Tướng quân đi đi, tránh làm lỡ giờ bệ hạ trách tội, đến lúc đó tội lỗi của Vị Ương sẽ quá lớn. . .”
Cả người Đào nữ quan chợt lạnh.
Trong mắt Vĩnh Ninh Công chúa có sự dữ tợn, công vụ khẩn cấp? Cố công vụ thì không cần đặt Công chúa là mình ở trong mắt sao? Nàng lạnh lùng nhìn Tưởng Nam: “Ngươi bồi lỗi với Lí tiểu thư, bồi thường một xa phu cho nàng ấy, sau đó mới đi gặp phụ hoàng ta.”
Trong giọng nói có sự uy nghiêm hiếm thấy.
Tưởng Nam khó xử vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải hạng phàm phu tục tử, biết cân nhắc nặng nhẹ chuyện này, lập tức trịnh trọng hành lễ: “Biểu muội, ta chỉ nhất thời nói lỡ lời, mong muội không để trong lòng.”
Lí Vị Ương lặng lẽ chớp mắt, nói: “Sau này biểu ca sẽ không bao giờ nói muốn giết muội nữa chứ? Nếu về sau —— “
Vĩnh Ninh cười lạnh nói: “Nếu về sau trên người ngươi thiếu một miếng da, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, trị tội hắn mưu sát Huyện chủ!”
Tưởng Nam cảm thấy cơn giận trong lòng lại có xu hướng bùng nổ, hận không thể lôi nữ tử giả nhân giả nghĩa làm bộ thỏ trắng bên cạnh Công chúa kéo xuống xe, nhưng trên mặt hắn chỉ mang ý cười, đáp lời: “Không dám, không dám.”
Tiễn xe ngựa Công chúa, Lí Vị Ương mỉm cười nhìn Tưởng Nam, nói: “Thế này ta cảm thấy an toàn hơn.”
Tưởng Nam nghiến răng nghiến lợi: “Còn muốn ta bồi thường xa phu cho ngươi?”
Lí Vị Ương đứng thẳng lưng, nhìn Tưởng Nam, đôi mắt nàng dần tĩnh lặng, tĩnh lặng như nước giếng cổ không một gợn sóng, giọng nói cũng lơ đãng: “Xa phu thì không cần. À, đúng rồi, vừa rồi biểu ca không phải nói ta đáng ghê tởm sao, ta quên mất không nói với biểu ca, sau này chuyện ghê tởm hơn còn có rất nhiều, từ từ chịu đựng đi.” Nói xong, nàng xoay người lên xe ngựa, Triệu Nguyệt lạnh lùng không hề liếc mắt nhìn Tưởng Nam, nhảy lên xe ngựa, cầm roi vung mạnh, con ngựa giơ cao vó, phi nhanh về phía trước.
Tưởng Nam âm trầm nhìn xe ngựa đang rời đi, nhớ lại trước khi trở về Tam ca đã từng nói: Lí Vị Ương thông minh giả dối, âm độc tàn nhẫn, cố gắng đừng gây xung đột chính diện với nàng ta, nghiệp lớn mới quan trọng… Hắn đã sớm qua tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, ánh mắt nhìn rất nhiều chuyện thế tục. Lí Vị Ương cho dù có lợi hại, nhưng cũng chỉ có giới hạn, tức giận không đâu với một con kiến, không đáng! Tinh thần và sức lực của nam nhi phải đặt trên triều đình, Tưởng Nam xiết chặt roi ngựa trong tay, nhưng mà, nghĩ đến Đại cô đột nhiên mất đi, Lí Mẫn Phong bị bắt phải lưu vong… Nữ tử này thật sự không vừa mắt.
Cũng may, nàng ta có đắc ý, cũng chỉ đắc ý được vài ngày nữa mà thôi!
Lí Mẫn Đức đang ở trong thư phòng phân phó Triệu Nam làm chuyện gì đó, nhìn thấy Lí Vị Ương trở về.
Nàng mặc quần áo màu vàng đỏ thêu hoa bách hợp, giày vải hồng phấn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, nhưng nhìn qua không có tinh thần gì mấy, vừa vào cửa đã nói: “Ta đói chết rồi, có đồ ăn không?”
Lí Mẫn Đức và Triệu Nam hai mặt nhìn nhau, hắn vội hỏi nàng làm sao vậy.
“Trong cung không cho ta cơm ăn.” Lí Vị Ương uể oải.
Lí Mẫn Đức vội vàng phân phó người xuống chuẩn bị, hắn nhìn dảng vẻ nàng, hẳn đã đói bụng từ lâu. Đói lâu, khả năng tiếp nhận đồ ăn của dạ dày sẽ yếu đi, nên ăn những thứ dễ tiêu hoá. Hắn lập tức dặn dò: “Cho ít dầu mỡ, đồ ăn thanh đạm.”
Lí Vị Ương nghe xong, lại nói: “Khỏi cần suy nghĩ nhiều, đồ ăn thừa lúc trưa cũng được, nhanh đem đến.”
Lí Mẫn Đức ngạc nhiên, nhưng bây giờ làm đồ ăn thì ít nhất cũng phải đợi một canh giờ, đành phải làm theo, rất nhanh, Hương Tô Kê, cá lươn Du Bạo, Hầu Đầu giấm chua, vịt Thần Tiên, đậu hũ Tiên Bối… bày biện đầy bàn, tuy rằng là đồ thừa buổi trưa, nhưng chỉ mới bị động đũa một hai miếng. Lí Vị Ương cầm đũa, nhanh chóng nhá nuốt, Lí Mẫn Đức hơi giật mình, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt bên cạnh, vội nói: “Các ngươi nhanh ăn cơm đi, đừng có đứng đấy.”
Bụng đói đợi cả đêm mới thấy tiểu thư xuất cung, hai nha đầu cũng rất đói, lập tức không từ chối, nhanh chóng ra ngoài ăn cơm. Ban đầu Lí Mẫn Đức hơi lo lắng, nhìn Lí Vị Ương không nói một câu mà cúi đầu ăn cơm, hiển nhiên là vô cùng ngon miệng, ước chừng không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Điểm tâm là bánh hoa quế mứt táo, đầu bếp làm điểm tâm dùng kỹ thuật Điếu Tương, trước tiên dùng bột gạo nếp chế thành bột nhão, sau đó lấy mứt táo, hạch đào, hoa quế, mơ cùng hơn mười loại nguyên liệu trộn lẫn làm nhân cho vào chính giữa bột nhão, điểm tâm này màu sắc như trăng sáng, hương vị thơm ngọt ngon miệng, vừa cho vào miệng đã cảm thấy vị thơm ngát lan toả, là lúc trước Lí Mẫn Đức phân phó người chuẩn bị, vốn để làm điểm tâm ngọt cho Lí Vị Ương, hiện tại lấy ra, Lí Vị Ương nhìn thấy, sâu đói trong bụng lập tức ngoi lên. Nàng ăn từng miếng từng miếng, chốc lát sau đã ăn hết, cả người cảm thấy như được sống lại.