: Tranh giành tình yêu
“Tam điện hạ, tuy điện hạ là Hoàng tử, nhưng không có quyền lực muốn làm gì thì làm.” Lí Vị Ương đứng thẳng lưng nơi đó, sau đó ngẩng đầu, đối mắt với con ngươi loé sáng kia của hắn, đôi mắt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, “Rốt cuộc điện hạ muốn làm gì, điện hạ có thể làm các hành vi vô lễ với nữ tử sao? Điện hạ không sợ bị người khác nhìn thấy, để họ dùng ngòi bút làm vũ khí công kích điện hạ?”
Đôi mắt Lí Vị Ương rất đẹp, con ngươi thật đen thật sâu, như nước thanh u trong giếng cổ, có thể hút tâm hồn con người vào. Thác Bạt Chân phát hiện, ánh mắt của mình rất khó dời khỏi khuôn mặt nàng. Tuy rằng nàng không có mỹ mạo loá mắt như Lí Trường Nhạc, mà phảng phất như nước suối thấm vào ruột gan, u tĩnh thần bí hơn.
“Dùng ngòi bút làm vũ khí công kích ta?” Thác Bạt Chân nở nụ cười, “Nếu như ta đưa lời cầu hôn tới phụ thân nàng, ông ấy có đồng ý gả nàng cho ta không?”
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Thác Bạt Chân, có phải ngươi không có lòng tự trọng?”
Ánh mắt của Thác Bạt Chân trở nên rất lạnh: “Lí Vị Ương, sự nhẫn nại của ta có hạn, không thể dễ dàng tha thứ việc nàng vô lễ với ta một lần nữa.”
Lí Vị Ương lắc đầu, như không dám tin: “Ngay cả một câu dễ nghe ta cũng không muốn nói với ngươi, trừ phi ngươi thích bị người khác nhục nhã, bằng không vì sao lại đưa lời cầu hôn đến cha ta, điều này chỉ có thể nói rằng ngươi bệnh hết thuốc chữa rồi!”
“Lí Vị Ương, nàng quả nhiên thú vị hơn danh môn khuê tú…” Thác Bạt Chân nhìn nàng không chớp mắt, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười, “Âm hiểm, độc ác, lanh lợi, gian xảo, rất xứng đôi với ta, nàng không biết sao? Chúng ta có lẽ là xứng đôi nhất.”
Hắn cho rằng hắn là thần trên trời cao, có thể tuỳ ý thao túng cuộc sống người khác sao, Lí Vị Ương hận không thể dùng răng cắn nát người hắn, lúc trước hắn đối xử thế nào với sự ái mộ một lòng của mình, hiện giờ thấy mình không giống những tiểu thư khác cho nên đến dây dưa!
“Đúng, ta đúng là xứng đôi với ngươi, nhưng ngươi không thấy sao, ngươi không xứng với ta!” Lí Vị Ương gằn từng tiếng, cười lạnh, “Ngươi đã không nhớ những lời lần trước nói ở tửu lâu, ta đây sẽ nói lại lần nữa, ngươi, Thác Bạt Chân, không xứng với ta! Cho nên, cút ra xa một chút!”
Con ngươi của Thác Bạt Chân trở nên lạnh vô cùng: “Lí Vị Ương! Ngươi thật sự coi trọng Thác Bạt Ngọc? Hắn tốt như vậy sao? Hay là nàng căn bản muốn thu hút sự chú ý của ta?! Được, nàng rất thông minh, nàng đã thành công, ta đã chú ý đến nàng, hiện tại nàng còn muốn tiếp tục giả bộ sao, chơi lạt mềm buộc chặt lâu (vờ buông để giữ chặt hơn) sẽ không còn thú vị nữa!”
Lí Vị Ương thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nam nhân này điên rồi sao? Lại cho rằng nàng không để ý tới hắn là để thu hút sự chú ý của hắn, đây là logic kỳ quái gì vậy!
Người như thế, đúng là làm nàng không biết phải nói gì.
Lí Vị Ương nhìn hắn: “Ta chưa từng lừa gạt ngươi, cho tới giờ ta còn chưa đặt ngươi vào trong mắt chứ đừng nói đến chủ ý cố ý lạnh lùng để hấp dẫn ngươi, ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi, không phải mọi nữ nhân ở Đại Lịch đều coi trọng ngươi, đừng nghĩ mình quá tốt đẹp như vậy.”
Thác Bạt Chân nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt sáng quắc, “Lí Vị Ương, trên đời này chưa từng có nữ nhân nào dám nói chuyện với ta như vậy, nàng dám trêu đùa ta? Nếu ta muốn nàng, nàng nhất định phải là của ta, mặc kệ ta có thích nàng hay không, cũng không quan tâm đến nàng có nguyện ý hay không, nàng phải giống như những nữ nhân bình thường, dùng mọi biện pháp làm cho ta vui, hao hết tâm tư muốn ta chú ý tới, còn nàng thì sao, nàng nghĩ mọi biện pháp làm ta không thích nàng, chán ghét nàng, hao hết tâm tư tránh xa ta. Nàng càng làm như thế, ta lại càng muốn có được nàng, nàng có thể xem xem, cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng!”
Sở dĩ Thác Bạt Chân hành động như vậy hoàn toàn vì lòng tự trọng của một Hoàng tử và nam nhân, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào không đặt hắn vào trong mắt, nhất là nữ tử như Lí Vị Ương!
Lí Vị Ương hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì chờ xem, muốn ta một hòn đá ngang bướng gật đầu với ngươi, đợi đến sông cạn đá mòn đi!”
Nói xong, nàng không quay đầu lại rời đi.
“Lí Vị Ương, nàng hãy chờ xem.” Hắn nhìn bóng lưng của nàng, khẽ nói một câu.
Nàng có thể nhìn nhận hắn rõ ràng như thế, còn muốn leo lên chỗ Thác Bạt Ngọc sao? Vừa nghĩ đến hôm đó, hình ảnh bọn họ nhìn nhau cười không biết đang nói cái gì, tay hắn nắm lại thật chặt.
Lí Vị Ương đi ra khỏi hoa viên, Bạch Chỉ lo lắng nói: “Tiểu thư…”
Lí Vị Ương lắc đầu, “Ta không sao.” Sau đó giọng điệu thật nghiêm túc phân phó các nàng: “Chuyện này các ngươi phải giữ mồm giữ miệng, không được nói cho bất kỳ ai, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không khoan dung.”
Triệu Nguyệt cùng Bạch Chỉ liếc nhìn lẫn nhau, vội nói: “Nô tỳ biết.”
Sau ngày tết chính là mùa săn bắn.
Hàng năm đến mùa này, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, cho con cháu Hoàng thất cùng văn võ bá quan đi theo. Bởi vì Lí Vị Ương có phong hào Huyện chủ, hơn nữa Lí Tiêu Nhiên còn cố ý động tay, cho nên có tên trong danh sách. Vinh quang như vậy, lần đầu có trong nữ hài tử của Lí gia, đây là vinh hạnh tột bậc, đổi lại là người khác sẽ hưng phấn không ngừng. Nhưng Lí Vị Ương lại có vẻ rầu rĩ không vui.
Lí Mẫn Đức hiếu kỳ nói: “Tam tỷ sao lại mất hứng?”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Có gì để hứng thú đâu?” Nói đến cùng, đây chỉ là dịp để quý tộc giết chóc thôi, không thú vị lại lãng phí thời gian, còn phải nhìn thấy rất nhiều người làm người khác phát chán. Ví như Thác Bạt Chân, Nguỵ Quốc phu nhân.
Lí Mẫn Đức chớp mắt nói: “Coi như ra ngoài giải sầu đi, lần này đi về hướng Bắc, nơi đó có đồng cỏ lớn chuyên dùng để Hoàng gia săn bắn, nghe nói là thảo nguyên hoang vu, hơn nữa mênh mông rộng lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh khác với Kinh đô.”
Lí Vị Ương gật đầu, nhìn cây Tùng xanh trong hoa viên: “Không biết sao, ta cảm thấy có chút bất an.”
“Sao có thể? Đại bá phụ dẫn theo tỷ để tỷ đi giải sầu!”
“Giải sầu?” Hiện tại sợ rằng Lí Tiêu Nhiên chuyển mục tiêu đến chỗ nàng, Lí Vị Ương lắc đầu, sau đó quay đầu nói với Triệu Nguyệt, “Đại ca ngươi đã về chưa?”
Triệu Nguyệt nhíu mày: “Lần này Đại ca đã đi quá nửa tháng, vẫn chưa gửi tin tức về.”
Võ công của Triệu Nam rất cao, Lí Vị Ương bảo hắn giữa đường xuống tay với Lí Mẫn Phong, tìm cơ hội tạo ra một sự kiện ngoài ý muốn loại trừ hắn, đây không phải là chuyện khó, không cần quá lo lắng, nhưng mà – nếu đối phương đã sớm có phòng bị thì sẽ không dễ dàng như vậy. Đại phu nhân, Lí Trường Nhạc, Lí Mẫn Phong, ba người này, sở dĩ Lí Vị Ương chọn người đầu tiên xuống tay là Lí Mẫn Phong, bởi vì động thủ ở bên ngoài dễ dàng hơn, cũng không dễ bị người khác bắt được nhược điểm.
“Tam tỷ lo lắng Triệu Nam xảy ra chuyện?” Trong mắt Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia sáng lạnh, chỉ xẹt qua trong giây lát, nhanh đến mức người khác không thể phát hiện.
Lí Vị Ương gật đầu: “Tuy Lí Mẫn Phong đã bị phụ thân chán ghét vứt bỏ, nhưng ta cảm thấy, Đại phu nhân còn để lại nước cờ phía sau.”
Lí Mẫn Đức quả quyết nói: “Một lão bà bị doạ đến điên điên khùng khùng có thể có biện pháp gì? Hơn nữa ngay cả Lí gia bà ta còn không ra được —— “
Lí Vị Ương cười: “Bách đố chi trùng tử nhi bất cương (rết trăm chân, chết vẫn đứng vững – rắn chết vẫn còn nọc), sao đệ có thể cho rằng trước đó bà ta không hề phòng bị? Huống chi Đại ca học tập bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu Đại phu nhân không an bày bên người hắn đủ nhân thủ, sao có thể yên tâm để hắn đi? Lúc trước chúng ta nhìn thấy bà ta chật vật lại xem nhẹ sự dè dặt cẩn trọng trước giờ của bà ta, ta sợ Triệu Nam gặp nguy hiểm.”
Triệu Nguyệt lại có vẻ rất tin tưởng: “Tiểu thư yên tâm, Đại ca cho dù không thành công, cũng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng.”
Lí Vị Ương quay đầu lại nhìn nàng ấy, thấy nàng ấy vẻ mặt tự tin, cười nói: “Hy vọng như thế.”