“Phong sao vậy?” Lưu Vân vẫn vẻ mặt ngáo ộp.
Tô Triệt không đáp lời, thẳng thắn hôn lên, lấp lấy cái miệng nhỏ nhắn lải nhải của Lưu Vân.
Phong Tình lắc đầu cười, miệt mài nhấm nháp Pokuda, phi lễ chớ nhìn.
Thật lâu sau mới nghe thấy Lưu Vân thở dốc trầm trọng.
“Ngươi, ngô...”
Tô Triệt im lặng chờ đợi câu nói của Lưu Vân.
Lưu Vân ghé sấp trong ngực Tô Triệt, ngửa đầu nhìn y, đỏ từ mặt đến cổ, lại cúi đầu, cuộn vào ngực y như đà điểu.
Đối với Tô Triệt nhu tình tiến công thật không có cách.
Tô Triệt nâng mặt Lưu Vân lên, lại chọc nhẹ môi cậu một cái, cười khẽ.
“Phong Phong đang nhìn...” Lưu Vân mặt đỏ bừng ngập ngừng.
“Nga? Phải không?” Tô Triệt nhếch mày, liếc Phong Tình.
“Cái gì? Ta mới ăn xong.” Phong Tình ném xâu quả đã gặm sạch chỉ còn lại hạt xuống, ngẩng đầu chớp mắt nói. “ Các ngươi đang làm gì?”
Tô Triệt gật gật đầu hài lòng, Lưu Vân thì mặt càng đỏ hơn.
“............” Lưu Vân tiếp tục làm đà điểu.
Phong Tình cười trộm nhìn cặp này. Thật sự hâm mộ!
Ách... Kỳ quái, hắn thế nào bỗng nhiên lại nghĩ tới Ericter?
Ách... Tâm tư của Ericter... Kỳ thực hắn cũng biết, nhưng... Hắn có chỗ nào đáng để Ericter mê luyến sao? Dung mạo???
Phải từ chối y sao, hay tiếp tục như vậy, cứ vừa xa vừa gần?
“Phong, Phong?”
“Ách, hả?” Phong Tình mờ mịt đáp lại.
“Nghĩ cái gì vậy? Xuất thần thế?” Lưu Vân hỏi, vừa rồi kêu rất lâu nga.
“Không có gì.” Vừa rồi suy nghĩ quá nhập thần. “Các ngươi ôn tồn hảo chưa?”
“Gì hả!” Lưu Vân hai má lại đỏ. “Hoá ra Phong Phong cũng không đứng đắn như thế!”
Phong Tình cười hắc hắc.
“Đi thôi! Phải tìm được Phong lang!” Lưu Vân kéo Phong Tình lên.
“Hả? Vậy ở đây...”
“Yên tâm, yên tâm, Triệt sẽ lo tốt!” Lưu Vân lại hướng ra sau hô. “Triệt, theo nhanh lên nga !”
“Ngạch...”
Quả nhiên đi không bao lâu, Tô Triệt liền theo kịp, còn xách một cái túi nhỏ.
“Đến, tiếp tục ăn.” Lưu Vân lấy ra mấy xâu Pokuda từ trong túi đưa cho Phong Tình.
Ba người vừa ăn vừa nói vừa đi, tới khi màn đêm buông xuống, ngay cả bóng dáng Phong lang cũng chưa nhìn thấy, đành phải trở lại chỗ cũ, Lưu Vân tiện thể bắt một con thỏ đi ngang qua, dựng lều làm giá nấu ăn, vui sướng hài lòng nướng thỏ.
“Ăn thỏ nướng này!” Lưu Vân vui vẻ nhìn chăm chú thịt thỏ trên lửa trước mặt.
“Tham ăn!” Thấy Lưu Vân đáng yêu, Phong Tình nhịn không được cười nói.
“Yeah....” Lưu Vân le lưỡi, rất đáng yêu.
“Có ma thú!” Tô Triệt im lặng nướng thỏ bỗng nhiên cảnh giác nhìn trái phải. “Không ít! Mau vào trong lều đi!”
“Mau mau, mau vào!” Lưu Vân vội vàng kéo Phong Tình vào lều, trước khi đi, tiện tay cầm luôn cả thỏ nướng vào.
“Ác! Nóng quá, nóng quá !” Lưu Vân bị nóng hô đau, lại luyến tiếc không muốn ném thịt thỏ xuống, đành phải thảy qua thảy lại giữa hai tay, không quá lâu sau tay đều phỏng đỏ.
“Mau để xuống đây!” Phong Tình vội vàng trải một quyển sách trên đất, nhìn bộ dạng Lưu Vân luống cuống tay chân, bỗng nhiên rất thông cảm cho Tô Triệt.
“Mau ăn, mau ăn, nếu không liền nguội đó!” Lưu Vân gấp rút xé một miếng thịt xuống, nhét vào miệng, lập tức lại bị nóng kêu đau. “Ô nga..... Lát không chừng phải đánh, ăn no chút nào!”
“Bên ngoài... Không cần lo sao?” Phong Tình lo lắng hỏi.
“Yên tâm! Triệt rất lợi hại!” Lưu Vân thần bí nói. “Triệt cũng không chỉ là một triệu hoán sư nga...! Hơn nữa trên lều này vẽ ma pháp trận phòng ngự rất mạnh!”
“Nga.” Phong Tình yên lòng.
“Đến, mau ăn nga!” Lưu Vân xé một cái chân thỏ xuống đưa cho Phong Tình.
“Ân....”
Lúc này, Tô Triệt bỗng nhiên chui vào, ngồi bên cạnh Lưu Vân, nhíu mày nói.
“Nhiều lắm, một đám Phong lang, bao vây chúng ta.”
“Nga....” Lưu Vân gãi đầu.
“Một đám sói đói!” Tô Triệt nhíu mày, xem ra tình hình rất khó xơi.
Như phối hợp với lời Tô Triệt, bên ngoài truyền đến từng trận sói tru, trong lều cũng đột nhiên thoáng hiện từng vầng sáng màu đỏ nhạt.
“Chúng nó muốn cưỡng chế đột phá!” Tô Triệt ngưng trọng, bỗng nhiên ngâm xướng. “ Năng lực tung hoành thiên địa, sức mạnh càn quét biên cương, lá chắn phòng hộ vô bờ vô hạn, tận cùng ranh giới!”
Chỉ thấy cái lều vốn hơi chấn động dần bình ổn lại, vầng sáng màu hồng cũng chậm rãi biến mất.
“Triệt thật bảnh!” Lưu Vân ở một bên đỏ mặt nhìn ái nhân.
Tô Triệt sủng nịch cười cười, không trả lời, lẳng lặng nhìn chăm chú cái lều.
“Đến, Phong Phong, tiếp tục ăn nào.” Lưu Vân đưa chân thỏ cho Phong Tình.
Phong Tình muốn dở khóc dở cười, tình hình thế này còn có tâm tình ăn uống? Tiếp nhận thịt thỏ, không chút để ý cắn xuống.
“Không tốt, quá nhiều.” Tô Triệt nhíu mày. “Lôi ưng (ưng sấm), ra đây!”
Không gian bên cạnh Tô Triệt bỗng nhiên vặn vẹo, từ hư không xuất hiện một con ưng lam trắng đan xen, vỗ cánh phạch phạch mấy cái, bay đến trên vai Tô Triệt.
“Ta ra ngoài chiến đấu, cẩn thận một chút!” Tô Triệt nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi lều.
“Bye bye!” Lưu Vân vẫy tay, niệm thấp. “Tiểu Bạch, ra đây nào!”
Không gian bên cạnh cũng vặn vẹo một trận, từ hư không xuất hiện một con, ách, hình như là một con sóc màu trắng??? Hai cái chân sóc nho nhỏ còn cầm một cái trái cực đại gì đó như quả thông, quả thông cũng lớn cỡ nửa người con sóc.
“Chít chít.” Con sóc bò đến trên người Lưu Vân nhanh như chớp, cuối cùng dừng ở trên đầu Lưu Vân.
“Phong Phong không có triệu hoán thú sao?”
“A, có.”
“Vậy phải triệu hồi đến bảo hộ mình chứ!” Lưu Vân chớp chớp mắt to mong đợi nói. “Ta muốn xem triệu hoán thú của Phong Phong, chắc chắn rất xinh đẹp y như Phong Phong!”
“Ta không biết triệu hoán...”
Phong Tình hơi lúng túng, xinh đẹp? Nào có kiểu hình dung nam nhân như vậy.
“Hả ? Đúng rồi nga, Phong Phong là học viên chuyển trường. Giáo sư Dịch Lỗ Lỗ trước giờ đều không dạy lại lần thứ hai.” Lưu Vân phủi phủi đầu. “Trong lòng cảm ứng triệu hoán thú một chút, hỏi nó có chịu đến đây hay không, nếu chịu liền, ách...” Lưu Vân lộ vẻ khó xử. “Nói thế nào đây... Hình như là từ suy nghĩ bắt nó kéo đến.... Ách...” Cào đầu, không biết hình dung thế nào.
Phong Tình không hiểu lắm, thế nào là 'cảm ứng' ? Thế nào là 'kéo' ?