Cảm giác được tầm mắt của y, Lôi Tấn đánh giá hai mắt của thanh niên nam tử này, một mái tóc vàng dài ngang vai, ánh mắt màu xanh xám, mặt mày rõ ràng, làn da hơi xanh xao, nhưng tướng mạo cũng được coi là nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, Lôi Tấn phát hiện trong Báo tộc đôi mắt có màu xanh xám chiếm đa số, mắt màu xanh biếc, màu nâu, màu xám thì cũng có, thế nhưng màu tím giống như Hi Nhã thật ra lại rất ít gặp, trừ bỏ Hi Nhã cùng An Sâm, ít nhấ lần trước hắn ra ngoài thì một người cũng không thấy, nhưng mà người này nhìn mình tràn ngập đối địch như vậy làm gì? Từ sau khi hắn tới đây, luôn luôn tuân thủ pháp luật, cửa lớn không ra, cổng trong không bước, như thế nào lại trêu chọc tới vị này vậy?
Lôi Tấn khó hiểu liếc nhìn Hi Nhã một cái, trực giác chuyện này cùng y có quan hệ, ánh mắt người này vừa rồi nhìn Hi Nhã, hắn cũng không mù
Hi Nhã quay lại tùy ý cười, cũng không nói lời nào
Chợt nghe An Sâm hô “Đúng vậy Gia Nặc a, gần đây không gặp, ngươi đẹp hơn a? A cha a sao ngươi đâu?”
Lôi Tấn rùng mình, khen một người nam nhân xinh đẹp sao?
Nhưng nam tử được gọi là Gia Nặc mặt mày lập tức hớn hở nói “ An Sâm thúc thúc, lại giễu cợt ta. A cha a sao đang ở chỗ lửa trại.” Ánh mắt lại thẳng ngoắc ngoắc nhẹ nhàng hướng về Hi Nhã
Làm một người sống ở xã hội hiện đại 28 năm, ngươi bảo hắn trong thời gian ngắn ngủi một tháng, ở trong cái thế giới xa lạ có cảm giác chính xác là không có khả năng, cho nên phản ứng đầu tiên của Lôi Tấn khi thấy Gia Nặc chính là nam nhân, cũng may không tính quá trễ độn, Lôi Tấn hiện tại đã kịp phản ứng, cảm giác này chính là cái mà họ gọi là giống cái
Vậy hắn hiểu được, người ta đúng là xem hắn thành tình địch.
Nhưng Lôi Tấn không muốn hứng chịu cái tội danh này, vừa lúc bên kia có người gọi bọn An Sâm, Lôi Tấn nhấc chân nghĩ muốn đi theo
Lôi Tấn còn chưa có bước đi, đã bị Hi Nhã giữ chặt, ra vẻ thân mật nắm lấy bờ vai hắn, cúi đầu nói “Lúc trước khi đi, cho ngươi thêm mấy bộ đồ, nhưng ngươi không chịu vâng lời, hiện tại thấy lạnh sao?” Nói xong còn muốn đem y phục trên người cởi ra
Lôi Tấn lúc đầu ngẩn ra, Hi Nhã muốn làm cái quỷ gì. Sau đó nhìn y trong nháy mắt, mới hiểu được, thì ra là nghĩ muốn đem mình làm bia đỡ đạn à, trước kia những chuyện thế này hắn cũng làm không ít, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên làm bia đỡ đạn cho nam nhân khác. Tự nhiên không nói lên lời
Hi Nhã ghé bên tai hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói “Giúp một cái, nhiều nhất ta về sau sẽ đáp ứng ngươi một việc.”
Gia Nặc nhìn động tác thân mật nhỏ giữa hai người, trên mặt âm tình bất định, trong ánh mắt ứa ra lửa
Lôi Tấn nghĩ thầm này còn không sai biệt lắm, dù sao cũng bị nhầm thành giống cái, cũng tệ không kém lúc này, nói không chừng chờ tới lúc hắn rời khỏi đây, còn cần Hi Nhã hỗ trợ, hiện tại thuận nước giong thuyền cho y.
Hắn chưa quen bị người đùa giỡn, nhưng đùa giỡn người khác, hắn thực sự thuận tay, xuất ra tư thái trước kia hay dùng với nam tử, đối với Hi Nhã câu môi cười, đưa tay đặt lên thắt lưng y nói “ Hi Nhã, người này là ai vậy? Ngươi không giới thiệu cho ta một chút sao?”
Hi Nhã thấy Lôi Tấn tươi cười có hơi sửng sốt, thế nhưng rất nhanh chóng thay đổi phối hợp nhích Lôi Tấn hướng về phía ngực mình, mở miệng giới thiệu “ Đây là giống cái trong bộ tộc chúng ta Gia Nặc “
Lại chỉ chỉ Lôi Tấn nói “Đây là giống cái đang ở trong nhà ta Lôi Tấn.” Cũng phụ thêm vẻ mặt ngọt ngào
Lôi Tấn tươi cười một chút, cũng không phải bởi vì Gia Nặc lập tức phóng đến ánh mắt dao nhỏ gϊếŧ người, mà ở trong lòng hô gọi, Hi Nhã, ta sắp bị ngươi đè chết rôi. Kính nhờ ngươi đừng dựa qua đây nữa
Cái đầu Lôi Tấn vốn chỉ tới bả vai Hi Nhã, người đứng gần thì nhìn là Lôi Tấn ôm lấy Hi Nhã, kỳ thực nhìn từ xa chính là Lôi Tấn bán nằm trong ngực Hi Nhã
“ Hi Nhã, ngươi vì cái gì? Ngươi biết rất rõ, ta….” Gia Nặc cắn môi dưới, đôi mắt xanh xám muốn khóc, đảo thực có vài phần hương vị sở sở động lòng người
“Gia Nặc, im lặng, ngươi biết chúng ta là không có khả năng.” Hi Nhã cực lực làm ra một bộ dáng khó xử
“ Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét giống cái này.” Gia Nặc khóc chạy đi, vài thú nhân cường tráng ở cạnh nhìn tình thế phát triển chạy nhanh chóng chạy qua
Lôi Tấn đối với bầu trời đêm đầy sao, không tiếng động trở mình xem thường, bọn họ nghĩ đây là đang diễn kịch nói tầm thường thối nát sao? Ta chán ghét ngươi, có cái rắm dùng, có bản lĩnh đoạt lại đi
“Hình như ngươi thực sự có ý kiến?” Hi Nhã cũng không coi nhẹ ánh mắt rõ ràng của hắn
“Giống cái chỗ các ngươi, so với nữ nhân chỗ bọn ta còn nhu nhược hơn, hơi một tí đã khóc, có cái rắm dùng.”Lôi Tấn nói
“Vậy ngươi nói, người đuổi không kịp thì làm sao?” Ánh mắt Hi Nhã lóe lóe
“Đuổi không kịp thì tranh đoạt, tranh đoạt không đến thì câu, câu lên giường, trước làm sau nói, cũng không tin một chút cảm giác cũng không có.” Nam nhân bình thường nửa người dưới so với cái đầu của mình lại càng thành thực hơn
“Ta cảm thấy đây là biện pháp rất tốt.” Lông mày dài của Hi Nhã khẽ nhướn, cười đến ý vị thâm trường
“Tốt lắm, ngươi tính lúc nào thì đứng lên?” Lôi Tấn bị y đè đến nửa vai đều mỏi
“Vậy đổi cho ngươi đè.” Hi Nhã làm bộ muốn đem hắn ôm vào trong ngực
Lôi Tấn nhanh tay lẹ mắt một tát đẩy y ra, nói:” Không có hứng thú.”
Minh Nhã ngậm một chuỗi thịt chạy tới, níu lấy ống quần Lôi Tấn đứng lên, ngửa đầu, đem miệng đến gần ý bảo lấy
Lôi Tấn theo thói quen vỗ vỗ đầu y, nhận lấy, cười hỏi “Cho ta?”
Minh Nhã vui vẻ gật đầu nói “Đây là thịt long điểu, chỉ còn lại mỗi một xâu này thôi, ngươi mau ăn đi.”
Lôi Tấn không rõ long điểu trong miệng y là gì, thế nhưng mùi thịt quả thực so với thường ngày câu nhân hơn rất nhiều, Lôi Tấn cắn một miếng, thịt vào miệng lập tức tan ra, vị phi thường mềm mại, hương vị thực tốt lắm, hắn nhịn không được vài hớp ăn xong một khối, nghĩ muốn ăn tiếp miếng thứ hai, nhưng nhìn đến tiểu tử bên người hắn lặng lẽ nuốt nước miếng, cười cười, kéo xuống miếng thứ hai đưa tới bên miệng y nói “Miếng này cho ngươi, ăn đi.”
Minh Nhã vươn đầu lưỡi cuốn lấy, cuối cùng, còn liếm lên ngón tay Lôi Tấn, đây là xiên cuối cùng, nó cũng chưa ăn, nghĩ giống cái của Minh Nhã còn chưa ăn, nên chạy nhanh tới đây
Long điểu hình thể phi thường khổng lồ, ở cánh có móng vuốt phi thường sắc bén. Tốc độ phi hành lại nhanh chóng, rất kho bắt giữ. Thế nhưng hương vị lại dị thường ngon, đặc biệt là long điểu, chất thịt trơn non, thế nhưng long điểu vị thành niên luôn bay ở giữa đàn Long điểu, lại càng thêm khó bắt, Hi Nhã nhớ con long điểu này là thời điểm họ vây săn lần trước mà bắt được, Hi Nhã thấy Lôi Tấn thích ăn, âm thầm nhớ trong lòng, nghĩ lần sau lúc cùng Mặc Nhã ra ngoài, một mình săn một con quay về. Động vật là một mình săn được, bình thường tất cả đều thuộc về nhà, không cần ở trong ngày cùng đi săn đem ra nữa
“ Như thế nào, ngươi cũng muốn ăn?” Một xâu này có bốn khối thịt, hắn ăn một khối, Minh Nhã ăn một khối, còn hai khối, Lôi Tấn thấy Hi Nhã nhìn chằm chằm, thực sự tự nhiên hỏi
Hi Nhã cũng không khách khí, gật gật đầu, đến gần, ở trên tay Lôi Tấn, cũng cắn một khối, lúc này mới cười nói “Quả nhiên ăn ngon.”
Lôi Tấn nhăn mặt nhíu mày
La Kiệt cùng năm sáu người đến gần cùng một chỗ ăn thịt nướng, uống rượu, thế nhưng một màn này cũng rơi vào trong mắt họ
“Tình cảm bọn họ thoạt nhìn không tồi.” Một đầu tóc hồng là Chu Hi nói
La Kiệt cười cười, không nói lời nào, nâng cao tay cầm rượu của mình, An Lạc cầm một chuỗi thịt nướng chín đưa cho y.
“Các ngươi nhiều năm rồi vẫn như vậy, An Sâm An Lạc vẫn yêu thương La Kiệt như vậy, thực làm cho người ta hâm mộ.” Chu Hi trong lòng có xúc động.
La Kiệt cười liếc y một cái, nói “Chẳng lẽ An Bố đối với ngươi không tốt, ngươi bây giờ là giống cái bầu bạn của tộc trưởng bộ tộc, còn không có người hâm mộ ngươi sao?”
Chi Hi cúi đầu cầm thêm mấy miếng gỗ bỏ vào trong lửa, nghĩ y có thể xưng là bầu bạn của An Bố, còn không phải bởi vì lúc ấy La Kiệt cự tuyệt An Bố sao, tuy rằng đại đa số thú nhân giống đực trong bộ tộc đều hy vọng có được bầu bạn của chính mình, thế nhưng có đôi khi huynh đệ có huyết thống rất gần vì để duy trì sự đoàn kết cùng cường đại của gia tộc, đồng sở hữu cùng một giống cái bầu bạn thật sự cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, chẳng qua lúc đó An Sâm cùng An Lạc không đồng ý, y còn thấy An Bố nói lý đi qua cầu La Kiệt, nhưng vẫn bị La Kiệt cự tuyệt. Lúc này y cùng An Bố mới tới với nhau.
Chẳng qua chuyện quá khứ đã qua nhiều năm như vậy, y cũng không có ý khơi lại chuyện này, ngẩng đầu cười nới “ Không hâm mộ, không hâm mộ, đúng rồi, bọn Hi Nhã chừng nào cử hành nghi thức a?”
“Từ từ rồi nói sau, Lôi Tấn vừa mới tới, chuyện này không vội.” nghi thức này có hay không không phải chỉ nói một hai câu
“Lôi Tấn ở nhà các ngươi thực lầ có phúc khí, Hi Nhã, Mặc Nhã không cần phải nói, chính là tiểu Minh Nhã, ta nhìn sau khi thành niên cũng sẽ là một Báo tuyết cường tráng đi.”
“Chỉ hy vọng như thế đi.”
“A sao. La Kiệt thúc thúc, các ngươi đang nói gì thế?” Một thiếu niên có mái tóc cùng con ngươi màu đỏ hạt dẻ đi qua vô cùng thân thiết ghé lên vai Chu Hi
“Mục Lạp, sao con không qua bên kia chơi?” Chu Hi kéo nó ngồi xuống bên người, sờ sờ đầu tóc của nó, đây là đứa con độc nhất của y.
“Con không thích.” Mục Lạp đặt mông ngồi xuống đất
“ Vậy Mục Lạp thích bộ dáng gì?” La Kiệt hỏi
“dạ, con nghĩ, con thích người như Mặc Nhã ca ca, bộ dáng xinh đẹp, rất mạnh tráng, cũng sẽ không mỗi ngày đảo quanh bên cạnh giống cái.” Mục Lạp nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói
“Đáng tiếc a, Mặc Nhã đúng là ca ca ngươi, cũng không thể làm bầu bạn của ngươi được.” ba người bọn Hi Nhã vừa đúng lúc qua đây, nghe thấy những lời này của nó
“Hi Nhã ca ca.” Mục Lạp quay đầu thì thấy ba người, ánh mắt dừng trên người Lôi Tấn, rõ ràng chính là sáng ngời, bật người từ trên mặt đất đứng lên.
“A, ngươi chính là Lôi Tấn đi?”
Lôi Tấn vừa rồi theo Hi Nhã đi dạo một vòng, thu hoạch lớn nhất đại khái chính là, hắn hiện tại cơ bản đã có thể phân rõ thú nhân cùng giống cái, thú nhân tương đối cao lớn cường tráng, trên người có thú hoa văn, giống cái thì tương đối tinh tế một ít, bộ dáng cũng thanh tú. Trước mắt không thể nghi ngờ chính là một giống cái.
Lôi Tấn cười gật gật đầu.
“Ta là đường đệ (em họ) của ngươi Mục Lạp.” Mục Lạp từ trước tới nay quen thuộc kéo cánh tay Lôi Tấn
“Đường đệ của ta?” hắn khi nào thì có một giống cái là đường đệ? Bất quá Lôi Tấn lập tức hiểu, đây là đường đệ của bọn Hi Nhã.
“Chúng ta qua bên kia xem đi.” Mục Lạp chỉ chỉ bên kia, người trẻ tuổi tập trung ở chỗ nào, thì không ngừng có tiếng cười đùa truyền tới, phi thường náo nhiệt.
“Mục Lạp, ngươi đừng nghịch ngợm.” Hi Nhã vừa thấy, nơi đó có rất nhiều giống cái, địa phương nhiều giống cái, cũng sẽ có lắm thú nhân giống đực, y cũng không muốn làm cho Lôi Tấn giống như trong quá khứ, bị người ta lũ lượt tới thăm.
“Sợ cái gì? Lôi Tấn vừa mới tới bộ tộc chúng ta, tổng yếu đi nhìn một chút xem.” Mục Lạp đương nhiên trả lời
Lôi Tấn cũng hiểu chủ ý này không sai.
Lôi Tấn đồng ý, Hi Nhã cũng không phản đối, vốn định đi theo, nhưng lại bị một ánh mắt của Lôi Tấn ngăn lại, thực vất vẩ mới có cơ hội đi một mình, Mục Lạp này thoạt nhìn cũng là người dễ dàng nói lời khách sáo, Lôi Tấn cũng không muốn Hi Nhã đi theo làm xấu chuyện
Minh Nhã cũng ngoan ngoãn bị giữ lại.
“Đúng rồi. Ta vẫn muốn biết Cùng thú ngày là gì?”Lôi Tấn trước nhặt một cái đề tài không nặng lắm làm đề tài mở đầu
“Cùng thú ngày của Báo tộc chúng ta mỗi tháng một lần, mỗi lần thú nhân ra ngoài đi săn, đều có thể lưu lại ít con mồi, đợi cho tới ngày cùng đi săn này thì tới trước thần miếu, mọi người cùng dựng lửa trại, cùng nhau nướng ăn. Cảm tạ đại địa chi thần ban con mồi cho chúng ta.” Mục Lạp biết Lôi Tấn vừa tới, cũng không ngại giải thích rõ một chút, chỉ vào kiến trúc thật lớn phía sau nói “Đó chính là thần miếu của chúng ta.”
Thì ra đó lầ thần miếu?Lôi Tấn nhìn thoáng qua, nhìn tòa kiến trúc thật lớn ẩn trong bóng tối nặng nề
Mục Lạp cùng Lôi Tấn vừa tới, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đặc biệt có ít thú nhân giống đực, ban đầu chỉ là các thú nhân bàn luận với nhau, sau đó đánh đập càng thêm kịch liệt, còn có ít thú nhân đã biến thành hình thú, vuốt cánh, ở giữa không trung xoay quanh, ý đồ hấp dẫn ánh mắt của họ.
Gia Nặc bị vài thú nhân vây quanh thấy Lôi Tấn đi lại đây, hừ một tiếng thật mạnh
Lôi Tấn không đau cũng không ngứa, đi theo y.
Chẳng qua nếu ngồi ở đây, có thể nghe thấy một chút thông tin hữu dụng, thú nhân giống đực thực tiến thêm vài bước, tuy không có hành động gì, nhưng Lôi Tấn cũng thấy không thoải mái, nghĩ thầm, ta muốn thật là một giống cái. Trong nhà còn có ba vị mĩ nhân đang chờ ta lâm hạnh, cần các ngươi làm gì?
Lôi Tấn thấy Mục Lạp vui vẻ cười đùa, ý bảo Mục Lạp hắn muốn ra ngoài một chút, tính toán nhân cơ hội chuồn
Mục Lạp gật gật đầu, cũng nói hắn nhanh trở về
Nếu đi thẳng về trước, ở đó có rất nhiều thú nhân, Lôi Tấn tính toán theo phía sau vườn La Kiệt.
Nhưng mà vừa mới chỗ cây cổ thụ, Lôi Tấn cảm thấy cổ tay căng thẳng, bị người thật mạnh đè lên cây.