Tô Mặc lẳng lặng nghe Hassan trầm thấp gọi tên mình, dần phân biệt được những tình cảm chất chứa trong đó.
Xấu hổ, thống khổ, cầu xin, khát vọng……phải, là khát vọng.
Tô Mặc mỉm cười.
Cúi người nhặt roi lên, Tô Mặc hỏi, “Bao nhiêu roi rồi, anh còn nhớ chứ?”
“39 roi.” Hassan nhỏ giọng trả lời. Sao có thể không nhớ rõ chứ, mỗi roi khi nhẹ khi mạnh đều khắc sâu vào linh hồn hắn.
“Tốt, chúng ta tiếp tục thôi.” Âm thanh vốn luôn trong trẻo của Tô Mặc nay đã trở nên có phần khàn khàn, đây là loại ngữ điệu mà Hassan chưa từng nghe qua, “Anh phải đếm tới hết.” Thoáng dừng lại rồi nhấn mạnh, “Phải đọc thành tiếng.”
“Đ…Được.” Hassan phục tùng không chút dị nghị, không hiểu vì sao, hắn có cảm giác như tim mình đang run rẩy.
Khi roi da quất xuống lưng, Hassan khàn giọng đếm ‘40’, sau đó liền cảm thấy sự đau đớn thoải mái vốn có chợt không còn thoải mái như ban đầu.
“41”, vẫn là cảm giác đau nhói đó, lại làm bùng lên ngọn lửa vốn sắp tàn lụi trong cơ thể hắn.
“42”, ngọn lửa lan tràn theo vết roi.
“43, 44, 45.” Những cú quất cùng cảm giác nóng như lửa đốt đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới.
“45, 46, 47. A……48.” Lại là nó. Đau như bị mổ xẻ vậy.
“49…50…” Cảm giác như nghẹt thở, ẩn sâu trong nỗi sợ hãi là niềm vui sướng tột độ.
Hắn nghe được những đòn roi mình đếm từng cái từng cái một quất xuống người, xen lẫn trong âm thanh khàn khàn là tiếng rên rỉ nỉ non cùng tiếng gầm nhẹ, hân hoan mà cuồng loạn, gần như không còn là cái giọng ban đầu của hắn nữa.
Những con số dần gia tăng kia giống như một mệnh lệnh thần bí, hắn lắng nghe, làm theo, khiến cả thân thể cùng linh hồn mình đồng loạt sẵn sàng nghe lệnh, vận sức chờ phát động.
Nóng bừng cùng đau đớn, xấu hổ và khoái cảm, quá nhiều thứ dồn nén trong người khiến hắn khẩn cấp muốn bùng phát.
Thế nhưng không được. Không được. Mệnh lệnh cuối cùng vẫn chưa được đưa ra, hắn phải nhẫn nại. Nhẫn nại!
Dù đã khóc đến khàn giọng cũng phải nhẫn. Mặc cho cơ thể căng cứng đến co giật cũng nhất định phải nhẫn. Chẳng sợ ý thức đã mê loạn đến nỗi không còn nhớ rõ lý do mình nhẫn nại, nhưng hắn tuyệt đối phải đợi đến khi mệnh lệnh kia xuất hiện.
“93, 94, 95.”
A, sắp, sắp tới rồi.
“96. 97. 98. 99.”
Phải. Phải. Đúng rồi. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng!
“100.”
Hắn rốt cuộc cũng đợi được đến chỉ thị cuối cùng gần như là rống lên kia. Cuối cùng đã kết thúc được đợt nhẫn nại dài đằng đẵng, cho phép chính mình bùng nổ!
Cơ thể, linh hồn; vui thích, thống khổ; xấu hổ, khát vọng……Hết thảy mọi thứ đều nổ tan thành tro, không còn sót lại chút gì.
Sau lưng Hassan, Tô Mặc cũng phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp, vô lực quỳ rạp xuống đất.
Mồ hôi ướt đẫm quần áo cậu, còn thoang thoảng chút mùi tanh tanh.